Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1656


trước sau

CHƯƠNG 1656

Tuy nhiên, Hồ Vĩnh Hiên vân đánh giá thấp tâm lý trả thù của Hồ Vĩnh Như.

Nhìn hồi lâu, sắc mặt của Hồ Vĩnh Như lập tức trở nên u ám, chỉ vào Hồ Vĩnh Hiên nói: “Là anh ta làm lộ Tử Lam là con gái của anh, cũng là anh ta đề xuất việc dạy dô Tử Lam một trận, lúc này mới cho người phụ nữ đó cơ hội xen vào, vì anh ta muốn tranh đoạt chức gia chủ, sợ tôi cản ở trước mặt anh ta!”

Sau khi Hồ Vĩnh Như nói xong, sắc mặt của Hồ Vĩnh Hiên trắng bệch.

Hiệu được nguyên nhân kết quả, ánh mắt Vương Nhất lạnh tanh, nhìn sang Hồ Vĩnh Hiên: “Anh đã không cứu được nữa.”

Nói xong thì anh cất bước đi về phía Hồ Vĩnh Hiên.

Cộp! Cộp! Cộp!

Tiếng bước chân nặng nề giống như lá bùa đòi mạng.

Hồ Vĩnh Hiên bị dọa cho thay đổi sắc mặt: “Vương Nhất, anh muốn làm gì?”

Sắc mặt Vương Nhất rất bình tĩnh: “Xem ra lần trước tôi nên giết anh, anh chính là một tai họa.

Cảm nhận được sát ý trong lời nói của Vương Nhất, Hồ Vĩnh Hiên bị dọa cho run rẩy.

Lúc này, Hạ Lãm bước lên một bước, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hồ Vĩnh Hiên: “Cậu Vương, loại người này cần gì cậu ra tay chứ, tôi giải quyết thay cho cậu.”

Vương Nhất không từ chối: “Cũng được, sau ngày hôm nay, không còn nhà họ Hồ nữa!

Mấy chữ này giống như ma âm, quấn quanh ở trong tim của môi người nhà họ Hồ.

Hồ Vĩnh Hiên thì bị dọa mềm oặt ra đất.

Vẻ mặt Hạ Lãm cực kỳ lạnh lùng, gật đầu với một ông lão mặc áo choàng xám ở

bên cạnh.

Trước đó không thể giúp được gì, Hạ Lãm hổ thẹn trong lòng, bây giờ tóm lại phải bỏ ra tí sức.

Ông lão mặc áo choàng xám đó là cao thủ của nhà họ Hạ.

Tuy không bằng Nam Bắc Song Đao, nhưng vẫn có sức đánh một trận với ông Phương “Không, các người không thể giết tôi…”

“Tôi còn trẻ như vậy, tôi còn có tiền độ tươi sáng, tôi không muốn chết!”

Vẻ mặt Hồ Vĩnh Hiên tràn ngập sự tuyệt vọng, sợ hãi và không cam lòng.

Ông lão mặc áo choàng xám mặt mày lạnh nhạt: “Cậu buộc phải chết.”

Âm!

Ngay sau đó, ông lão mặc áo choàng xám ¡ tung ra một quyền, đánh thắng vào mặt của Hồ Vĩnh Hiên.

“Vĩnh Hiên!”

Hồ Cương bi thương hét lên một tiếng, theo phản xạ có điều kiện muốn lao tới.

Hồ Vĩnh Hiên là gia chủ đời sau do ông ta lựa chọn, hơn nữa còn trẻ như vậy, nếu chết như thế thì nhà họ Hồ thật sự xong đời rồi.

So sánh thì Hồ Cương thà hy sinh bản thân cũng muốn bảo vệ thế hệ thanh niên.

Nhưng không ai đếm xỉa với ông ta.

Ông lão mặc áo choàng xám đánh một quyền vào phần mặt của Hồ Vĩnh Hiên.

“Dừng tay!”

Đột nhiên lại truyền tới tiếng hét lăng lệ.

Lần này, vẻ mặt của Vương Nhất đanh lại, quát một tiếng: “Nghe lời cô ta, dừng tay!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện