Hiện trường buổi tiệc rượu lặng ngắt như tờ, tất cả các khách mời tim đập dữ dội.
Từ đầu đến khi kết thúc, chỉ trong vòng chưa đầy một giây, tên cậu ấm kia đã bị cắt lưỡi.
Người sau nằm trên đất, mặt mày nhăn nhó, há hốc mồm không nói được lời nào.
Đám Châu Chí Kiên, Châu Mỹ Ngọc và Lý Thiên Dương đều kinh hoàng.
Lãnh Nhan chỉ đánh nhau trước mặt bọn họ có một lần, đó là lần đánh nhau với vệ sĩ của Kim Thành Phong.
So với thủ đoạn của ngày hôm nay thì quả thật khi đó quá nhẹ nhàng.
Trần Lân cũng sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: “Mày thật to gan, tiệc mừng thọ của ông nội tao sắp bắt đầu rồi, vậy mà mày lại dám sai vệ sĩ hành hung người khác.”
“Miệng chó không thể mọc ra được ngà voi, các người không xứng được có được giọng nói.”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, từ đầu đến cuối, sắc mặt Vương Nhất không chút thay đổi.
“Người tiếp theo.”
Vèo!
Vừa dứt lời, bóng dáng Lãnh Nhan lại biến mất rồi xuất hiện trước mặt một tên cậu ấm khác.
Phương thức giống y hệt lần trước, bàn tay đút vào miệng anh ta rồi cắt đứt lưỡi anh ta.
Thế là tên cậu ấm này cũng giống y người đầu tiên, cố sức mở miệng nhưng không nói được câu nào.
Bọn họ rất đau đớn, nhưng không kêu ra được thành tiếng, thật đúng là một sự tra tấn.
Mỗi khi bóng dáng Lãnh Nhan biến mất, một tên cậu ấm khác lại mất đi giọng nói, cuối cùng chỉ còn lại một mình Trần Lân ngồi ở cái bàn đó.
Vương Nhất lạnh lùng nhìn Trần Lân, Lãnh Nhan đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh ta, túm lấy cổ anh ta rồi nhấc lên cao.
Tay kia dừng lại bên miệng anh ta, lạnh lùng hỏi: “Có nói không?”
Trần Lân khiếp sợ, ngơ ngác nhìn đôi mắt đỏ như máu của Lãnh Nhan, vội vàng nói: “Tôi nói! Tôi nói mà!”
“Là nhà họ Lương! Tôi nghe được từ miệng của Lương Ý Hành nhà họ Lương!”
“Nhà họ Lương, Lương Ý Hành…”
Vương Nhất khẽ nheo mắt lại, một tia nguy hiểm xẹt qua mắt.
Trần Lân nói tiếp: “Lương Ý Hành, cậu chủ nhà họ Lương, tên hiệu là Tiên Đạt, nhà họ Trần tôi phục tùng nhà họ Lương, tôi nghe được tin tức này từ chỗ Lương Ý Hành, tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi!”
Ánh mắt Vương Nhất đầy lạnh lùng, đá mạnh vào cằm Trần Lân: “Cút!”
Cú đá này khiến Trần Lân trật khớp quai hàm, hàm trên cũng bị gãy vài cái răng, máu chảy ròng ròng, nhưng cũng đỡ hơn so với việc bị cắt lưỡi như mấy tên cậu ấm kia.
Trần Lân che miệng, vẻ mặt dữ tợn liếc Vương Nhất một cái rồi bước nhanh vào nhà họ Trần.
Lấy đó làm gương nên không ai dám tới khiêu khích nhà họ Châu nữa, bầu không khí tại hiện trường cũng không còn thoải mái dễ chịu như trước mà trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Người nhà họ Châu đã quên sạch những chuyện Trần Lân đã kể vào năm năm trước, bởi vì trong đầu bọn họ bây giờ chỉ có một vấn đề: Vương Nhất đánh cậu ấm nhà họ Trần.
Không chỉ có cậu ấm nhà họ Trần, mà ba bốn tên cậu ấm của các gia tộc lớn không kém nhà họ Trần cũng bị đánh.
Đúng là tai họa của nhà họ Châu!
Vương Nhất vẫn bình tĩnh, như thể đây chỉ là chuyện cỏn con.
Đôi mắt Châu Mỹ Ngọc đỏ ngầu, hối hận vì đã đưa anh đến đây.
“Mày… cái tên sao chổi này…”
Châu Mỹ Ngọc tức đến nỗi không nói ra hơi, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, bà ta chỉ vào mặt Vương Nhất mắng: “Chuyện tốt thì không làm, mà ngày nào cũng đi gây rắc rối cho tao.
Mày có biết mày đã chọc phải ai rồi không hả? Mày muốn chết cũng đừng liên lụy đến nhà họ Châu bọn tao chứ!”
Vương Nhất liếc xéo Châu Mỹ Ngọc, giọng điệu hờ hững: “Tin Trần Cảnh chết sớm muộn gì cũng sẽ lọt vào tai nhà họ Trần thôi.
Chuyện đến nước này không thể dừng lại được nữa rồi, vả lại thêm một Trần Lân nữa, kết quả cũng có gì khác nhau đâu?”
“Mày… mày…”
Đôi mắt lạnh như băng của Vương Nhất dọa Châu Mỹ Ngọc suýt té ghế, sắc mặt tái nhợt.
“Tên khốn, nhà họ Châu xong đời rồi…”
Châu Chí Kiên cũng vừa sợ vừa tức, da đầu tê dại.
Nếu là trước kia, chỉ có một mình Trần Cảnh chết thì người nhà họ Trần chưa chắc sẽ trở mặt.
Vậy thì bây giờ, bọn họ trả thù nhà họ Châu là chuyện chắc như định đóng cột.
Mặc dù gần đây nhà họ Châu được nhà họ Văn đầu tư, nhưng vẫn không thể so được với nhà họ Trần.
Thậm chí nếu để nhà họ Văn biết