"Thì ra là thế."
Nghe xong chuyện của Diệp Kình Hiên, ý thưởng thức trong mắt Vương Nhất càng đậm.
Có một số người bẩm sinh đã là người làm việc lớn, đừng xem Đồng Yên Nhiên kể lại đơn giản như vậy, nguy hiểm trong chuyện này, chỉ khi tự mình trải qua mới rõ ràng.
Từ góc độ nào đó mà nói, Diệp Kình Hiên và Vương Nhất giống nhau, đều là đi từng bước, từ một người bình thường chậm rãi đi đến đỉnh cao quyền lực.
Đột nhiên, ánh mắt anh nhìn về phía Đồng Yên Nhiên, nói: "Nhà họ Đồng bây giờ đang tổn hại rất nhiều, chắc chắn phải có người đang âm thầm trợ giúp đúng không?"
Đồng Yên Nhiên cười khúc khích: "Đương nhiên rồi, tôi và anh Kình Hiên đều muốn lão già đó chết, có cơ hội, tôi nhất định sẽ ra tay."
"Vậy thì sao?"
Vương Nhất cười ha ha nhìn Đồng Yên Nhiên, nói: "Cô kể chuyện của nhà họ Đồng cho tôi, là có ý gì?"
"Tôi hy vọng anh có thể giúp anh Kình Hiên."
Đồng Yên Nhiên thu lại tươi cười, trịnh trọng hẳn: "Gần đây nhà họ Diệp tuy rằng đang quật khởi, nhưng nhà họ Đồng dù sao cũng là gia tộc lâu đời, tôi sợ chẳng may cục diện không thể kiểm soát, sẽ có hại cho anh Kình Hiên."
Vương Nhất trầm mặc một lát, sau đó nghiêm túc nhìn cô ta nói: "Cô chắc hẳn đã biết, tôi chỉ là một người bình thường, sao có thể có khả năng điều khiển cục diện cuộc chiến chứ."
"Anh có."
Đồng Yên Nhiên nhìn khuôn mặt Vương Nhất chằm chằm, nói: "Anh không chỉ có, còn có thể dễ dàng quyết định sinh tử hai bên."
"Sao cô biết được chứ?"
Vương Nhất nhàn nhã lắc chén rượu, đôi mắt thâm thúy đánh giá cô ta.
"Trực giác của phụ nữ."
Đồng Yên Nhiên nghiêm túc nói: "Ở nhà họ Trần, anh đã hoàn toàn không để ý đến Trần Thiên Thành, chắc chắn anh cũng không sợ nhà họ Đồng, anh Kình Hiên lần trước còn nói, thấy một bộ quyền pháp của cụ tổ, nói chính là anh đúng không?"
Vương Nhất không gật đầu, cũng không phủ nhận, chỉ lơ đãng nhìn cô ta một cái: "Đây cũng là trực giác của phụ nữ?"
"Không phải."
Đồng Yên Nhiên lắc đầu, nói: "Đây là phán đoán có căn cứ."
Vương Nhất cười to: "Muốn tôi hỗ trợ cũng không phải không thể, nhưng cô chắc hẳn rõ ràng, tôi là người có người nhà, nếu để vợ tôi biết tôi tham gia quá sâu vào tranh đấu của hai nhà các cô, chắc chắn sẽ rất đau đầu."
Đồng Yên Nhiên sao lại không nghe ra ý của Vương Nhất chứ, nghiêm mặt nói: "Ngài Vương, chỉ cần anh có thể giúp nhà họ Diệp, điều kiện gì tôi cũng đồng ý với anh."
"Điều kiện gì cũng được?"
Vương Nhất cười cổ quái, ánh mắt cố y nhìn lướt qua cơ thể quyến rũ của Đồng Yên Nhiên một cái.
Vốn tưởng rằng Đồng Yên Nhiên sẽ sợ, không ngờ Đồng Yên Nhiên hoàn toàn không sợ, cười đến toàn thân run rẩy: "Ngài Vương, dáng vẻ này của anh đối phó với những cô gái mới lớn chưa trải sự đời còn được, đối với tôi thì không được đâu."
Vừa nói, Đồng Yên Nhiên chậm rãi đứng lên, đột nhiên vươn một ngón tay ngọc ra, nâng cằm Vương Nhất, ha ha cười: "Nếu Ngài Vương có ý với tiểu nữ, không bằng để tiểu nữ chủ động?"
"..."
Vương Nhất như gặp phải kẻ địch, da ga da vịt rơi đầy đất, vội vàng đứng lên, đẩy tay Đồng Yên Nhiên ra, vẻ mặt đầy khiếp sợ: "Cô định làm gì?"
"Bên cạnh có một khách sạn, anh nói làm gì?"
Đồng Yên Nhiên chớp chớp mắt, tiến thêm một bước, nói: "Cũng không biết Ngài Vương thích kiểu gì, tôi đều có thể đáp ứng."
Khóe mắt Vương Nhất lập tức run rẩy, đây là lần đầu tiên anh phải chịu thiệt trước phụ nữ...!cho dù khi đối mặt với Kim Thúy Như, anh cũng chưa từng chịu thiệt như vậy.
Ho khan hai tiếng, vẻ mặt của anh trở lại bình thường: "Tôi cũng không nói sẽ không giúp Diệp Kình Hiên, hơn nữa, tôi đang lo không lấy được cớ ra tay với nhà họ Đồng, cô là một đột phá rất tốt."
"Vậy, hợp tác vui vẻ?"
Đồng Yên Nhiên lúc này mới hài lòng đứng dậy, cười cười đưa tay về phía Vương Nhất.
Về đến nhà, đã là rạng sáng 3, 4 giờ.
Vương Nhất nhìn thoáng qua Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam vẫn ngủ say, lập tức nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận quay lại giường.
Sáng sớm hôm sau, trong hòm thư nhận được một tấm thiệp mời được thiết kế hoàn mỹ.
"Ai kết hôn vậy?"
Lý Khinh Hồng đang chuẩn bị bữa sáng, thuận miệng hỏi một câu.
"Lý Mộng Đình và Văn Thái." Vương Nhất nhìn thời gian, hôn lễ được tổ chức vào thứ ba tuần sau ở khách sạn Đế Quốc.
"Vậy à..."
Lý Khinh Hồng cười nhạt, sau đó cũng không quan tâm nữa, hai người kia, cô không thích ai cả.
"Khinh Hồng, có thể tham dự hôn lễ cùng anh không?"
Vương Nhất đi đến bên người Lý Khinh Hồng, nhẹ giọng dịu dàng hỏi.
Lý Khinh Hồng theo bản năng định từ chối, nhưng nhìn khuôn mặt của Vương Nhất, lời từ chối không thể nào nói ra được, chỉ đành đồng ý: "Được."
"Cảm ơn." Vương Nhất nói lời cảm ơn chân thành.
Ăn sáng xong, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cùng đưa Vương Tử Lam đi nhà trẻ, sau đó thì đến tòa nhà Quốc Tế.
Đi vào tòa nhà Quốc Tế, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng tách ra, trước sau duy trì khoảng cách mười mét, cuối cùng tách ra ở lầu 88.
Trở lại tầng cao nhất, Tăng Quốc Vinh và La Chí Viễn đã đợi từ lâu.
"Ngài Vương, dựa theo chỉ đạo của ngài, tất cả các công ty dưới danh nghĩa nhà họ Văn đều bị đuổi khỏi Thiên An rồi, hơn nữa còn ra lệnh cấm, nếu không có gì sơ suất, nhà họ Văn cả đời này đều không thể mở thị trường ở Thiên An."
"Bước tiếp theo, chính là thị trường thành phố Giang."
La Chí Viễn một năm một mười báo cáo lại: "Chỉ cần Ngài Vương nói một câu, tôi sẽ để thương hội Hồng Ưng ở thành phố Giang chèn ép nhà họ Văn tứ phía, khiến anh ta không dám ngẩng