Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 285


trước sau

CHƯƠNG 285

“Vâng!”

Mặc dù trong lòng Lãnh Nhan rất kinh hãi nhưng vẫn lập tức nhận lệnh

Trong lòng đã kết án tử hình nhà họ Châu – nhà cha mẹ đẻ của Châu Mỹ Ngọc rồi.

Nếu bọn họ thành thật quay về nhà mẹ đẻ, thiếu chủ sẽ không làm gì bọn họ, không ngờ rằng bọn họ lại gan lớn bằng trời, dám làm phản lại nhà mình, đập phá công ty của Lý Thiên Dương thì không nói, lại còn đánh ông ta bị thương, điều đó đã động chạm đến vảy ngược của thiếu chủ.

Sau đêm nay, Thiên An sẽ không còn nhà họ Châu nữa.

…….

Đúng lúc này, trong một căn biệt thự sang trọng của nhà họ Châu, đèn đuốc sáng rực.

Một nhóm người đang tụ tập cùng nhau liên hoan nói nói cười cười, đó chính là đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hòa.

Đối diện với bọn họ là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, ngũ quan rõ nét đang ngồi, anh ta chính là cháu trai của Châu Mỹ Ngọc, Châu Quốc Hưng.

Anh ta lấy một chai rượu vang đắt tiền từ tủ rượu và mở ra, sau đó lần lượt rót vào trong ly rượu của đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Hòa: “Dì cả, dì hai, dì ba, còn có Mộng Đình, mọi người hiếm khi mới về đây một lần, lần này phải ở lại thêm mấy ngày.”

“Đương nhiên rồi, năm đó ta thật sự bị mù nên mới gả cho tên phế vật kia.”

Châu Mỹ Ngọc vừa nhấp một ngụm rượu vang, vừa nói với vẻ căm hận: “2640 tỷ, một đồng cũng không chia cho chúng ta, ta thấy ông ta muốn nuốt hết một mình!”

Châu Quốc Hưng suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Dượng làm như vậy có chút không ra thể thống gì, năm đó ông ta một thân một mình đến Thiên An dốc sức làm việc, chính nhà họ Châu chúng ta đã giúp đỡ ông

ta, khiến ông ta có được như ngày hôm nay, thật là không biết điều.”

Dừng một chút, Châu Quốc Hưng lại nói với bọn bọ: “Các dì yên tâm, chuyện này đã ổn thỏa rồi, xưởng sản xuất của dượng, tất cả thiết bị đều bị đập phá hết rồi, công nhân cũng đã bị đuổi đi, hiện tại công ty Áo Tân chỉ là một công ty vỏ rỗng, mọi người không lấy được tiền, ông ta cũng đừng mong lấy được.”

Lời này vừa được nói ra, trên khuôn mặt đám người Châu Mỹ Ngọc lập tức nở nụ cười.

“Quốc Hưng, trước đây ta không nhìn nhầm cháu, cảm thấy cháu sau này sẽ thành người tài, hiện tại thế nào chứ, thật sự bị ta nói trúng rồi.”

Châu Mỹ Ngọc lập tức đứng dậy, cầm ly rượu lên, nói: “Quốc Hưng, ta chúc cháu một ly trước, sau này dì hai còn có rất nhiều việc cần cháu giúp đỡ, hy vọng cháu sẽ không từ chối.”

“Sao có thể chứ?”

Châu Quốc Hưng lập tức đứng lên, cụng ly với Châu Mỹ Ngọc, lời nghiêm nghĩa chính nói: “Dì hai nói gì vậy chứ, cháu giúp dì, đó là chuyện đạo lý hiển nhiên.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” Châu Mỹ Ngọc cười tươi như hoa.

“Chị hai, đừng sau này nữa, hiện tại có thể nhờ Quốc Hưng cùng xử lý tên sao Tang môn kia rồi.”

Đột nhiên, Châu Mỹ Hòa ở bên cạnh mở miệng nói.

“Sao Tang môn?” Ánh mắt của Châu Quốc Hưng hơi híp lại.

Nghe vậy, Châu Mỹ Ngọc cũng thở dài một hơi, nói: “Quốc Hưng, cháu còn nhớ trước đây kẻ khiếp nhược vô dụng kia nhà dì có nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện