CHƯƠNG 289
Chỉ 15 ngàn tỷ, nhà họ Châu vẫn có thể lấy ra được.
Ngay khi anh ta định gọi đến số điện thoại thư ký của mình thì một chiếc điện thoại di động khác của anh ta lại đổ chuông.
Đó là điện thoại cá nhân của anh ta.
Hơn nữa, nhìn vào màn hình hiển thị, người gọi đến lại chính là thư ký của anh ta.
Thông thường, chỉ khi xảy ra chuyện gì vô cùng khẩn cấp, thư ký của anh ta mới gọi vào số điện thoại riêng của anh ta.
Trên trán Châu Quốc Hưng chảy đầy mồ hôi lạnh, lúc này đây, anh ta không dám nhấc điện thoại di động cá nhân!
“Điện thoại của anh đang đổ chuông kìa.” Cao Vy ở bên cạnh nhắc nhở nhẹ.
Ực…
Châu Quốc Hưng nuốt một ngụm nước bọt, ấn nút nghe máy.
“Chủ tịch, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói sợ hãi của thư ký liền truyền đến: “Công ty chúng ta bị niêm phong rồi!”
“Cái gì?!”
Đồng tử của Châu Quốc Hưng co rút lại: “Vậy, tiền trong công ty thì sao!”
“Sung…Sung công quỹ rồi…”
Ù ù…
Những lời này của thư ký vừa được nói xong, Châu Quốc Hưng chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, hai mắt anh ta tối sầm lại, ngã ngồi trên sô pha.
“Những công ty khác thì sao?” Anh ta lại hỏi với vẻ chưa hết hy vọng.
“Cũng… cũng bị niêm phong rồi.”
Giọng nói của thư ký cũng mang theo vẻ kinh hãi vô cùng: “Chủ tịch, rốt cuộc là xảy ra chuyện
“…”
Châu Quốc Hưng đã không còn nghe thấy rõ những lời phía sau nữa, sắc mặt anh ta trở nên trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo anh ta, khiến cả người anh ta trông giống như vừa được vớt từ dưới sông lên.
Tay anh ta bịt chặt trái tim mình, lúc này đây, anh ta cảm thấy tim mình đột nhiên ngừng đập.
Chỉ trong một đêm, tất cả các công ty dưới quyền của nhà họ Châu đều bị niêm phong, rốt cuộc là nhân vật nào mới có sức mạnh mánh khóe thấu trời như vậy chứ?
“Anh Quốc Hưng, xảy ra chuyện gì rồi…”
Lý Mộng Đình cũng chú ý đến sự khác thường của Châu Quốc Hưng, lập tức tim đập thình thịch.
Món nợ 15000 tỷ, trước mắt Châu Quốc Hưng là hy vọng duy nhất bây giờ của bọn họ, nhưng bên phía anh ta còn xảy ra chuyện gì đó.
Tuy nhiên, Châu Quốc Hưng giống như không nghe thấy lời của Lý Mộng Đình vậy, vẫn cúi đầu với gương mặt tái nhợt, một tay cầm điện thoại, tay kia túm chặt đầu của mình, tóc cũng giật xuống mấy sợi.