CHƯƠNG 314
“Truyền lệnh xuống đi, tám giờ sáng mai, toàn bộ người nhà họ Châu cùng đi tới công ty Áo Tân!”
Châu Chí Kiên vung tay, mặt mày đỏ gay mà ra lệnh.
“Vâng thưa gia chủ!”
Tất cả con cháu trực hệ đều hưởng ứng.
Nhà họ Châu tràn ngập tiếng cười, chỉ chờ ngày mai nhanh đến.
Sáng hôm sau, tất cả người trong nhà họ Châu đều tập hợp rồi rồng rắn kéo nhau đến công ty Ẩn Long.
Khi bọn họ đến nơi thì Vương Nhất và Lý Thiên Dương đều đã có mặt và đứng giữa khoảng đất trống rộng lớn.
“Vương Nhất, mày nói khởi công đâu?”
Vừa xuống xe, Châu Mỹ Ngọc liền hùng hổ bước tới rồi đưa mắt nhìn quanh. Một bóng người, một thiết bị đều không có, bà ta không nhịn được mà bật cười: “Đây là “khởi công” mà mày nói sao? Tao có thể hiểu là hai người “khởi công” không?”
“Hahaha….”
Vừa nói dứt câu, tất cả người nhà họ Châu đều không nhịn được mà bật cười.
“Vương Nhất, một mình mày mất mặt là đủ rồi, sao còn kéo ba tao theo?”
Lý Mộng Đình không thèm khách khí: “Mày có thấy cả nhà máy đều không có một bóng người không, mày khởi công thế nào? Tao thấy mày chỉ đang tự sỉ nhục bản thân thôi.”
“Khục khục.”
Lúc này, Châu Chí Kiên cũng đi tới trước mặt Lý Thiên Dương rồi ho khan vài tiếng: “Thiên Dương à, chúng ta đều là người một nhà mà, không cần phải làm loạn thế đâu, bọn ta cũng chỉ muốn giúp con thôi.”
Sau đó ông ta ngừng lại, rồi chỉ vào công ty Áo Tân đổ nát: “Con nhìn công ty của mình đi, một là không có người, hai là không có thiết bị, mà cả hai thứ này nhà họ Châu đều có. Nước sông không chảy ruộng ngoài, con giao dự án này cho bọn ta đi, bọn ta sẽ không bạc đãi con đâu, đúng chứ?”
Lý Thiên Dương trầm mặc nhìn về phía Vương Nhất.
Sáng hôm nay, cmt đã bảo ông đứng đợi ở mảnh đất trống này, nói lát nữa sẽ có người tới. Nhưng ông đã đợi rất lâu mà chẳng thấy bóng người nào. Đến ông ta cũng không khỏi nảy sinh hoài nghi.
Vương Nhất vẫn bình tĩnh như thế, anh lạnh nhạt trả lời: “Người sắp tới rồi, lát nữa mấy người sẽ thấy thôi.”
“Lời nói dối sắp bị vạch trần rồi mà còn không chịu thừa nhận.”
Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất đầy kinh bỉ: “Hôm nay chắc chắn mấy người không thể khởi công rồi. ngoan ngoãn giao dự án cho nhà họ Châu đi. Nể mặt quan hệ của chúng ta, bọn tôi sẽ chia cho mấy người vài trăm triệu.”
Lúc này, Châu Mỹ Ngọc liền cản Lý Mộng Đình lại, ra hiệu cô ta không cần ép người như thế.
Sau đó, bà ta nhìn Vương Nhất rồi nói: “Bọn tao đã tới xem khởi công như đã hẹn rồi đấy. Nhưng khi nào thì người mới đến đây, chẳng lẽ họ cứ không tới thì bọn tao cứ phải đợi mãi ở đây với mày à?”
“Bọn tao bận lắm, thời gian là vàng bạc đấy, không thể cứ ở đây với mày được.”
Những người khác cũng lên tiếng chỉ trích. Thật ra bọn họ cố tình đó, chúng sớm biết Vương Nhất căn bản không tuyển được người, bây giờ đang bị vả mặt đó.
Chúng muốn xem cảnh tượng Vương Nhất hoàn thành không nổi sẽ mất mặt đến nhường nào.
Nhưng Vương Nhất không biết tự giác ngộ, anh liếc nhìn đồng hồ rồi nghiêm túc nói: “Sắp tới rồi, ba phút nữa.”