CHƯƠNG 320
Cứ nghĩ lần này sẽ không xuất hiện kỳ tích nữa, không ngờ người tới thật rồi.
Ầm ầm ầm—-
Trên đường lại truyền tới tiếng động cơ gầm rú.
Họ chạy ra phía trước rồi bàng hoàng.
Con đường rộng rãi ban đầu đã đầy kín xe. Từng chiếc xe nối đuôi nhau, thậm chí còn gây tắc đường.
Cửa xe mở ra, lại là từng người công nhân mặc đồng phục đội mũ bảo hiểm bước xuống.
Số người đếm không hết.
“Còn nữa?!”
“Đây là bao nhiêu người vậy chứ?!”
Chứng kiến cảnh này, tất cả người nhà họ Châu đều bàng hoàng không thốt nên lời.
“Nhiều người như vậy là do thằng phế vật này gọi tới?”
Hai mắt Lý Mộng Đình co giật dữ dội, cô ta nhìn Vương Nhất với ánh mắt không dám tin.
Mặt Châu Chí Kiên đã tái mét, ông ta thở hổn hển.
Châu Vỹ Dạ vội vỗ lưng Châu Chí Kiên: “Ba chú ý sức khoẻ.”
“Cút ngay!”
Châu Chí Kiên đẩy Châu Vỹ Dạ ra rồi đến trước mặt Vương Nhất, ông ta nheo mắt nhìn anh: “Mấy người này là do cậu gọi tới sao?”
“Sao? Có vấn đề gì không?”
Vương Nhất mỉm cười hỏi ngược lại.
“Tốt, rất tốt, nhưng hình như cậu đã quên mất một vấn đề.”
Châu Chí Kiên tựa như nhớ ra chuyện gì đó, ông ta bật cười: “Người đủ rồi, nhưng máy móc thiết bị đâu?”
Nghe thế, bọn Châu Mỹ Ngọc cũng
“Ba nói đúng, người có đông đến đâu mà không có máy móc thì cũng không thể—–“
Vù vù vù——
Bà ta còn chưa nói xong thì vài chiếc trực thăng bay tới.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, những chiếc trực thăng kia đã đậu cách đó không ra.
Một vài người đàn ông mặc quần áo bảo vệ đặc biệt vác một chiếc máy khổng lồ xuống rồi đưa vào xưởng của công ty Áo Tâm.
Vương Nhất nhếch môi chế giễu: “Chuyện mấy người nghĩ ra được mà tôi không nghĩ ra được sao? Đã biết câu trả lời mà còn hỏi.”
Từng chữ từng chữ như khứa vào tim của bọn người nhà họ Châu, Châu Chí Kiên tức run người, mặt mày tái mét, hô hấp dồn dập.
Ầm ầm ầm—
Một chiếc trực thăng đậu cách đó không xa, từng cỗ máy được đưa vào công ty Áo Tân khiến bọn nhà họ Châu ngẩn người.
Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc hết đỏ rồi lại trắng như vừa bị ai tát. Châu Chí Kiên cũng xanh mặt, thịt trên mặt ông ta giật giật không ngừng.