CHƯƠNG 370
Phương Huệ cười gật gật đầu.
Trên bàn ăn, Vương Nhất không nhắc lại công việc, chỉ nói chuyện thường ngày.
Tăng Quốc Vinh, Hồ Hoàng Việt, La Chí Viễn đều như được tiêm tiết gà, liên tục kính rượu Vương Nhất, đây chính là ông chủ lớn mà đại nhân Thương Tri đều cung kính, nếu trở thành tâm phúc của anh, thì tương lai tiền đồ vô lượng!
Phương Huệ lại không có hứng thú lắm, vẫn uống rượu giải sầu, chỉ chốc lát sau, mặt đã hồng như mông khỉ.
Rượu quá ba lượt, ba người Tăng Quốc Vinh, Hồ Hoàng Việt, La Chí Viễn tự nhận ngàn chén không say, vậy mà cũng gục.
Chỉ riêng Vương Nhất, vẻ mặt vẫn bình thường như trước.
Sau khi đưa bọn họ lên xe, Vương Nhất cũng quay đầu nhìn về phía Phương Huệ đã say: “Lại đây, tôi đưa cô về nhà.”
Phương Huệ không mở miệng, cả người mềm nhũn nằm trên sô pha.
Vương Nhất thở dài, ánh mắt nhìn về phía Phương Huệ cũng trở nên phức tạp, đỡ Phương Huệ xuống.
Tại cổng hội Tân Giang, chiếc xe Rolls-Royce màu đen đã chờ sẵn, Lãnh Nhan tự mình lái xe.
Đỡ Phương Huệ vào xe, Vương Nhất hỏi một câu: “Nhà cô ở đâu?”
Phương Huệ mơ hồ không rõ nói: “Xuân… Xuân Giang Thành.”
Vương Nhất lập tức nói với Lãnh Nhan: “Đến Xuân Giang thành đi.”
“Dạ.”
Lãnh Nhan lập tức khởi động xe.
Cả đường đi không nói chuyện, sắc mặt của Vương Nhất rất bình tĩnh, nhìn phong cảnh bốn phía không ngừng lùi xa
Sột soạt —-
Phương Huệ bên cạnh lại trở mình, Vương Nhất cảm giác được, đôi mắt sáng quắc phía sau đang nhìn anh chằm chằm.
“Anh thật sự không nhớ tôi sao?”
Giọng nói của Phương Huệ mang theo men say: “Lần đó gặp thoáng qua ở công ty giải trí Huy Hoàng, tôi đã cảm thấy các anh rất giống nhau.”
“Tuy rằng khí chất và gương mặt thay đổi một chút, nhưng tôi có thể chắc chắn, anh chính là người của năm năm trước, sao anh lại phủ nhận chứ?”
Vương Nhất nhắm chặt hai mắt, miệng nhàn nhàn: “Cô Phương, cô nhận nhầm người rồi, tính cả hôm nay, đây là lần gặp mặt thứ hai của chúng ta, hơn nữa, tôi đã kết hôn rồi.”
“…”
Im lặng rất lâu.
Phương Huệ nhìn Vương Nhất, giật mình mở to hai mắt: “Anh… kết hôn rồi?”
Vương Nhất trịnh trọng gật gật đầu, “Ừ, còn có một cô con gái năm tuổi.”
Phương Huệ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, dưới tác dụng của cồn, cô cảm thấy lạnh thấu xương.
Cô xoay người một cái, đưa lưng về phía Vương Nhất, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”