Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 428


trước sau

CHƯƠNG 428

Độ ấm trong phạm vi mười mét trong nháy mắt hạ xuống.

Rắc rắc rắc…

Ánh đèn rực rỡ vừa được bật, đèn đường sáng ngời hai bên đường, cũng trong nháy mắt vỡ nát.

“Chỉ bằng ba chữ vừa rồi anh nói, tôi có thể giết anh một ngàn lần!”

Âm thanh của anh vô cùng rét lạnh, trong thiên hạ chỉ có hai người có thể khiến anh thất thố như vậy.

Đó là… vợ con anh!

Có vẻ như cảm nhận được lửa giận ẩn chứa của Vương Nhất, Lý Tinh Sở cũng không k ích thích Vương Nhất, mà trầm giọng nói: “Nghe đây, nếu anh và Khinh Hồng không sinh con thì còn tốt, nếu đã sinh, chính là loại ti tiện! Không chỉ một mình tôi muốn anh và con gái anh chết, tất cả gia tộc, đều muốn cô ấy chết, mà đầu sỏ gây tội, khiến mọi chuyện thành ra như vậy, chính là anh — Vương Nhất!”

“Nếu không phải năm năm trước làm bẩn Khinh Hồng, cái thai kia, khiến cô ấy mang thai ngoài ý muốn, con gái của hai người cũng không cần chết.”

“Anh mãi mãi sẽ không biết được đối mặt với kẻ địch lớn mạnh cỡ nào, tất cả tội nghiệt, đều là từ một con cóc muốn ăn thịt thiên nga anh bắt đầu.”

Nghe thấy những lời này, Vương Nhất cầm điện thoại, đôi mắt nhắm chặt.

Khi mở ra, đôi mắt của anh đã đen nhánh một mảnh.

Tóc đen, mắt đen.

Người Vương Nhất quen thuộc, lúc này Vương Nhất mới là kẻ đáng sợ nhất.

Vương Nhất nhếch môi,

nở nụ cười: “Các người… Đến từ Yến Kinh đúng không?”

“Không tệ, Vương tộc Yến Đô, nhà họ Lý!”

Lời Lý Tinh Sở mang theo kiêu ngạo, đó là một loại kiêu ngạo trời sinh đã ngấm vào xương cốt!

“Được.”

Ngữ khí của Vương Nhất rất đạm mạc: “Một ngày nào đó, tôi sẽ mang theo vợ con, lên Yến Kinh một chuyến, nhìn xem cái gọi là ‘vương tộc Yến Đô’ uy phong cỡ nào.”

“Rất hoan nghênh.”

Lý Tinh Sở cười ha ha nói: “Đầu tiên, phải xem hai cha con anh có thể sống đến ngày đó không đã.”

Dừng một chút, anh ta lại tiếp tục: “Nhắc nhở hữu nghị một chút, đừng tưởng các người ở Thiên An, tôi ở Yến Kinh thì không có cách nào bắt được anh, Thiên An sẽ tự khắc có người trừng trị người của anh, hơn nữa, còn là người anh rất quen thuộc.”

Nói xong thì tắt máy.

Buông điện thoại, Vương Nhất chầm chậm ngẩng đầu, nhìn không trung.

Mây đen ảm đạm, che lấp trăng sao.

Vù vù vù…

Gió to nổi lên, lạnh đến xương tủy.

Vương Nhất bỗng nhiên quay đầu, lại thấy Lý Khinh Hồng nắm tay Vương Tử Lam, hai mắt đỏ bừng nhìn mình.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ đã lên.

Vương Nhất đứng ở một bên đường, Lý Khinh Hồng nắm tay Vương Tử Lam, đừng ở đường bên kia.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện