" Dừng tay!"
Một tên cận vệ từ xa nói lớn rồi nhanh chóng đi đến chỗ Thiên Thiên:
"Tiểu thư, sao người lại ở đây? Lão gia đang còn chờ người trên xe ngựa, mau quay đến chỗ lão gia đi ạ."
Hắn vừa nói vừa nháy mắt tỏ ý với y mà tên lính canh kia khi nhìn hắn nói vậy thì lại có chút bối rối.Y cũng đã liền hiểu ý hắn:
"Sao ngươi giờ mới đến!Bổn công...tiểu thư ta sẽ tới chỗ phụ thân trước,ngươi giải quyết việc còn lại đi!" A! Là ông trời cử thiên sứ đến giúp mình sao,tên này nhìn là biết người tốt.Mà lão gia hắn là ai sao tên kia lại có vẻ kính cẩn vậy cũng chẳng nghi ngờ gì...Hầy, kệ đi giờ mình vào được thành đã rồi tính.
Y quay lại đi về phía xe ngựa vừa vui mừng vừa có chút lo lắng.
Tên cận vệ cũng quay về phía lính canh, hắn lấy thiệp mời trong tay áo ra đưa cho tên kia:
"Là tiểu thư nhà ta chưa hiểu phép tắc chọc giận ngài rồi,bây giờ ta sẽ đưa người vào thành trước..."
"Ra là Ngụy tiểu thư.Lúc nãy là ta thất lễ rồi.Thiệp mời ở đây vậy thì mời các vị vào trong.
" Vậy mà lại là tiểu thư một quan thần ở Kim An.
Cũng may chưa gây ra chuyện gì.Kim An nổi tiếng việc tranh giành quyền lực nếu cô bé ấy là thiên kim mà xảy ra chuyện thì ta chắc sẽ bị thiêu sống mất.
Hắn cúi đầu hành lễ,tên cận vệ kia cũng rời đi nhanh chóng theo cô bé.
Hai người vừa đến chỗ xe ngựa vừa nói chuyện,y nhìn về phía hắn:
"Lúc nãy cảm ơn huynh đã giúp ta nhé! Mà huynh tên gì vậy,lúc nào vào Hoàng thành rồi ta nhất định sẽ báo đáp cho huynh."
" Gọi ta là Lâm Nhất đi."
"Ừm,Lâm Nhất ca ca!"
" Vậy ngươi muốn vào Hoàng thành làm gì?" Trông thì có vẻ không phải bộ dạng một tiểu thư nhưng mà cô bé này trông cũng khá thông minh đấy chứ."
Lưỡng lự một chút,y đáp:
"Ta tìm người thân, tiếc là không có thiệp mời bị hiểu lầm là...Mà dù sao thì may có huynh không là ta tiêu đời rồi." Cũng chẳng ai tin ta là công chúa, không nên nói nữa thì hơn.
" Ngươi nên trực tiếp cảm ơn chủ tử ta thì hơn.Ta chỉ làm việc theo yêu cầu của người thôi."
" Vậy ta sẽ đến cảm ơn chủ tử ngươi vậy."
Đến chỗ xe ngựa.Hắn dừng lại cúi đầu chắp tay hành lễ một cách thuần thục:
" Cô bé đó đã an toàn rồi ạ, chúng ta bây giờ sẽ vào thành,có cần..."
"Vào thành đi,đem nó theo..."
Một giọng nói trầm ấm phát ra từ xe ngựa,âm điệu lại như một thư sinh mười mấy,y cũng ngạc nhiên ngơ ra rồi lại hoàn hồn không quên cúi đầu cảm tạ:
"Cảm ơn ông đã giúp ta..." Lão gia hắn không biết bao nhiêu tuổi rồi mà giọng nói còn hay như vậy nhỉ?
"Ngươi nghĩ ta già vậy sao...lên đây ngồi đi rồi ngắm ta cho kĩ hẵng nói " Nhóc con này lại coi ta là một ông già sao? Về phải xử lí tên kia mới được.
Lâm Nhất hình như cũng cảm giác được hơi lạnh phát ra từ xe ngựa:
"Thưa thiếu chủ...!hay để ta đi xử lí cô bé này trước." Trước nay,thiếu chủ đều không thích người khác ngồi cùng,không lẽ lần này cô nhóc này đã chọc tức chủ tử khiến người muốn nó vào trong để tự tay...
"Không cần,đưa lên đi."
Hắn ngơ ra vừa nghĩ vừa lắc đầu,y lại thúc dục hắn:
"Còn muốn ta nhắc lại?"
"...Vâng,thưa chủ tử!"
Thế rồi hắn bế cô bé lên xe rồi cưỡi ngựa chuẩn bị xuất phát.
Thiên Thiên khẽ kéo rèm xe bước vào.Một thanh niên đang ngồi đọc sách trước mặt.Khuôn mặt lại khôi ngô tuấn tú,ánh mắt sắc bén lại có chút cảm giác hiền từ dần dương lên nhìn về phía y.
"Ta..." Lão gia gì chứ,ra là một công tử đẹp trai thế này.Lúc nãy tên cận vệ kia lại xưng lão gia với hắn, tức giận cũng đúng.Mà hình như vì cứu mình hắn mới làm vậy nhỉ?
Hai người cứ nhìn nhau mất mấy giây, hắn bắt đầu lên tiếng:
" Ngươi..."
"..Ọc...ọc..."
Hắn chưa kịp nói mà tiếng bụng của Thiên Thiên đã réo lên phá bỏ bầu không khí này, y ngượng ngùng nhìn hắn gãi đầu:
" Đi vội quá chưa kịp ăn cơm ta có hơi đói...ha ha...Hay ta xuống xe tìm chút đồ ăn, ngươi cùng họ đi trước đi..." Xấu hổ quá đi mất, hắn sẽ không giết người diệt khẩu đó chứ.Ta lại mạo phạm nữa rồi.
"Lại đây!" Cô bé này...
"Hả,...ta ư..."
" Còn ai nữa à? Giờ ngươi xuống xe còn sức đi tìm đồ ăn? Nói không chừng còn bị mấy tên lính kia bắt lại."
"Nhưng mà ta...!" đói.
"Này,cầm đi! Đừng làm ồn lúc ta đọc sách."
Hắn vừa nói vừa lấy hai chiếc màn thầu đưa cho cô,y cầm lấy rồi ăn một cách ngon miệng.Hắn nói tiếp:
"Ta không phải loại người thích bạc đãi người khác với lại...Ta không phải là không cho ngươi được một bữa ăn ngon đâu.Không cần phải sợ ta.
" Ăn nhanh như vậy xem ra là rất đói nhỉ.
Y vừa ăn ngẫu nghiến thì đột nhiên dừng lại hỏi hắn:
"Vậy cái này không có độc đó chứ?"
Thấy y hỏi vậy hắn cũng bất lực đưa tay lên ôm mặt lắc đầu:
"Không có!" Ngươi đã ăn hết một cái rồi còn hỏi,là giả ngốc hay ngốc thật đây?
"Cảm ơn đã cứu ta,sau này gặp lại ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt."
"Ta chỉ là không thích ồn ào nên nói hắn giải quyết thôi...Mà ngươi tên gì?"
"Tiểu Thiên"
"Họ của ngươi?"
"Ta không có họ,huynh cứ gọi ta như vậy đi."
"Sao lại không có họ?"
"Ta không biết,mẫu hậu gọi ta thế nào thì tên của ta chính là thế đó."
"Ừm, ta hiểu rồi...Ngươi có thể gọi ta là Minh Thần." Thân thế của cô bé này có chút kì lạ,nhìn ngươi cứ giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy, nếu đưa cô bé này về chơi cùng Châu