10 năm sau...
|Hoa hạ lâu, Thổ quốc
"...!Thiếu nữ ấy nay mới tròn mười sáu tuổi mà chỉ trong thời gian ngắn đã trở nên nổi tiếng nhất trong Hoàng thành Thổ quốc ta, một bức họa đáng giá ngàn vàng, người trong thành còn đồn rằng cô còn có thể dự đoán vận mệnh, một câu thay đổi đường tương lai.
Không chỉ vậy, võ công còn vô cùng cao cường, những người bên cạnh đều được cô thu nhận từ quanh từng xó chợ, góc tối.
Bây giờ đã có giang sơn riêng lấy tên là Thanh Vũ đoàn, chỉ là giờ họ đã không còn ở trong thành nữa.
"
Người kể chuyện trong Hoa hạ lâu vừa đàn xong một khúc thì ngừng lại, người bên dưới đã bắt đầu xôn xao:
" Ồ, không ngờ còn có cô nương tài giỏi như vậy."
" Nhất định là một mĩ nhân."
" Thổ quốc xưa nay đều lấy võ công làm trọng, cô nương này sao không ở lại Thổ quốc nữa."
"..."
"Ông mau kể tiếp đi."
" Kể tiếp đi..."
...
" Được rồi! Hôm nay đến đây thôi, lần sau mong các vị có thể đến Hoa hạ lâu nhỏ bé này, chúng ta sẽ nghe tiếp phần sau..."
Ông ta vừa nói, đám người bên dưới đã cảm thấy nuối tiếc, sự thật về câu chuyện này có lẽ đã sớm được cái làng này biết hết rồi...
Bỗng nhiên một cô nương đi tới ném lên bàn lão một lượng bạc:
" Kể hay lắm, thưởng cho ông."
Lão thấy tiền thì sáng mắt ra:
" Đa tạ cô nương!"
Trên người cô khoác một bộ y phục màu đen, màn nón đã che cả gương mặt nhưng vẫn toát lên một khí chất ngút ngàn, vừa bí ẩn, vừa xinh đẹp đến kì lạ.
Mà có lẽ cũng không ai ngờ được rằng vị thiếu nữ trong lời kể của lão kia chính là người trước mặt - Bạch Phong Vân.
Nói xong y cũng liền rời đi...
Cô cùng một tên khác ra khỏi quán, lúc này thiếu niên bên cạnh mới lên tiếng:
" Bạch sư tỷ, xem ra chúng ta đã sớm nắm bắt hết tình hình của Thổ quốc rồi.
Có điều không phải chúng ta đang ở đỉnh cao của sự nghiệp ư, sao đột nhiên phải rời khỏi đây."
" Ta muốn tạo ra đế chế riêng của chúng ta."
Cô khoanh tay trước ngực nói, hắn cũng thấy cô đang thực sự rất nghiêm túc:
" Chúng ta như vậy không phải đã đứng nơi đỉnh cao của Thổ quốc rồi sao.
Mà cũng phải nói nếu mười năm trước không có tỷ thì bọn ta cũng không được ăn sung mặc sướng như bây giờ.
" Bình thường trong Thanh Vũ đoàn, tỷ ấy rất gần gũi với các tiểu đệ tử, ra ngoài lại toát ra uy lực một cách thần kì, vừa cao ngạo, vừa khó đoán...
Y nghe xong thì khựng lại:
" Tiểu Hiên, có một việc hình như ta chưa từng nói với ngươi...!Ta không phải người Thổ quốc, còn nữa nhũ mẫu ta chính là phù thủy Liễu Thanh Y trong lời đồn..."
"..." Cái gì?
Nhìn bộ dạng ngạc nhiên đến sững sờ của hắn, y cũng chỉ thở dài rồi bước tiếp.
Hắn hoàn hồn vội đi theo sau cô:
" Bạch sư tỷ, là thật sao? Nếu vậy vị tiểu thư phù thủy Nguyệt cảnh thần thánh này nhận nuôi chính là tỷ?"
" Đúng." Không ngờ ai cũng biết chuyện sư mẫu nhận nuôi con gái cơ đấy.
"__ Ta ra ngoài nhiều cũng biết một chút chuyện, vậy tỷ rời khỏi đây là muốn trả thù sao?"
"__ Có thể, hoặc không.
Ta cũng không chắc nhưng ở lại đây lâu thì không phải là cách.
" Thời Hiên cũng biết Thiên Sơn với Kim An cùng nhau tiêu diệt thành U Minh rồi?
" U Minh nghe nói đã không còn tồn tại trên Thần giới này nữa, với lại Thiên Sơn quốc là gì chứ, toàn bộ chúng ta cũng không đánh lại được đâu.
Nhưng mà mạng chúng ta đều do tỷ cứu vớt, bọn ta có chết cũng sẽ đi theo tỷ."
Bạch Phong Vân có chút ngạc nhiên:
" Các ngươi cứ tình nguyện trả thù cho ta như vậy ư?"
" Có gì mà không được, tỷ muốn làm gì, cả Thanh Vũ đoàn đều theo tỷ."
"__Ừ!" Nhưng ta không thể làm liên lụy tới các ngươi, hơn nữa mình ta cũng không thể trả thù, cách này mất quá nhiều, có lẽ nên bắt đầu từ...!
Một tháng sau.
Thanh Vũ môn thành lập trên núi Hòa Lạc, các đồng môn đều còn rất trẻ, lớn nhất cũng chỉ mới mười chín, hai