Editor: Băng Tâm
- ----------------------------------
Âm nhạc bùng nổ, động cơ gầm rú, mùi rượu cay nồng trong bóng đêm, đốt cháy tất cả, âm thanh hò hét chói tai hết đợt này đến đợt khác.
Xe thể thao màu đỏ nhanh như một tia chớp nháy mắt vụt từ đầu này đến đầu kia, rẽ vào khúc cua với tốc độ cực nhanh, quét ngang đuôi ô tô vượt qua khúc cua, khói xe phun thẳng vào mặt nam nữ đang vây xem nhưng chỉ làm cho bọn họ càng thêm hưng phấn.
"Định mệnh, thiếu chút nữa tao cứ nghĩ sẽ bị đuôi xe đụng bay!"
"Quá lợi hại! Không hổ là công chúa đua xe đường phố Los Angeles! Tuyệt vời!"
"......"
Xe thể thao màu đỏ vững vàng dừng tại điểm xuất phát trong tiếng reo hò, cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài xuất hiện, làm đám con trai hưng phấn huýt sáo không ngừng.
Vân Bối Na đóng sầm cửa xe, vẻ kiêu ngạo xuất hiện trên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Cù Dược Dương.
Lại phát hiện Cù Dược Dương không hề nhìn cô ta, mà cúi đầu nhìn một con bé nấm lùn.
Con bé nấm lùn kia ăn mặc bình thường quần bò áo thun giày vải bạt(1), sau lưng đeo balo, gương mặt tròn tròn như trái táo, thoạt nhìn khá non nớt, dáng vẻ này cùng lắm là học sinh cấp 3.
Nhưng "Người chồng quốc dân", "Doanh nghiệp tài trợ đội đua xe Jaguar" Cù Dược Dương mà cô ta luôn nghĩ tới lại nhìn con bé kia, vẻ mặt đen tối trước nay có chút bĩ khí(2) không đứng đắn dưới ánh sáng, lại là dáng vẻ hư hỏng mà dịu dàng.
(1)vải bạt: được làm từ sợi bông hoặc sợi lanh.
Có tính ứng dụng cao thường sử dụng phổ biến trong thời trang, dân dụng, y tế, giày, balo,...
(2) bĩ khí: dùng để nói đàn ông có ngoại hình, có gia thế, có năng lực nhưng không chín chắn, đĩnh đạc, khiêm tốn nhưng hay ngả ngớn, trêu đùa người khác...
Trong lòng muốn bốc hỏa, Vân Bối Na lạnh mặt nhanh chóng bước qua.
"Anh Cù, thấy thế nào, em vì anh mà trở về từ Los Angeles đấy? Kỹ thuật lái xe của em có lọt vào mắt anh được không?" Vân Bối Na cao giọng bước đến, âm thanh huýt sáo dần ngừng lại, từng đôi mắt nhìn theo, cuối cùng phát hiện Cù Dược Dương đứng chung một chỗ với Giản Tiểu Tinh.
"Này này này! Chẳng phải là người đó sao?! Cô ấy đến đây lúc nào?!"
"A a a a thật muốn được cô ấy ký tên!"
"Ai, chúng mày nói xem liệu hôm nay cô ấy có lên sân khấu chạy một vòng không? Tao có cơ hội ngồi ghế phó lái bên cạnh cô ấy không?"
Vân Bối Na nghe được mấy giọng nói bàn tán xung quanh, cau mày, hóa ra cô bé nấm lùn này lại là một tay đua xe sao? Hơn nữa xem ra có vẻ có chút tài năng, chẳng lẽ cũng là tay đua nữ muốn gia nhập đội đua Jaguar giống cô ta? Nghĩ đến điều này, địch ý trong ánh mắt càng sâu.
" Anh Cù, anh nói thật với em đi, em lái xe như thế nào?" Vân Bối Na đứng trước mặt hai người.
"Khá tốt." Cù Dược Dương trả lời có lệ một câu, tiếp tục nói chuyện với Giản Tiểu Tinh: "Tôi không phải cơ quan từ thiện, cô muốn có được cái gì thì phải trả giá cái đó......"
Quả nhiên là đối thủ cạnh tranh đến giành vị trí tay đua nữ duy nhất của đội xe Jaguar với cô ta! Vân Bối Na ngay lập tức kết luận, nhanh chóng nói với Giản Tiểu Tinh: "Anh Cù nói rất đúng, có một số chuyện không phải cứ mồm mép là có thể giải quyết, cho dù anh Cù đồng ý, không có thực lực cũng không thể làm mọi người phục."
Cù Dược Dương nhíu mày, nghi hoặc nhìn Vân Bối Na đột nhiên nhảy vào họng, không biết cô ta đang nói cái gì.
Chân mày Giản Tiểu Tinh cũng vừa nhíu, mắt to không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cô ta, lại nhìn Cù Dược Dương, "Là anh gọi điện thoại cho tôi, anh định giở trò với tôi à?"
"Đương nhiên không phải giở trò với cô, ý của anh Cù đó là cô đến thi đấu với tôi trước, thắng rồi mới có tư cách nói chuyện." Vân Bối Na cướp lời.
Giản Tiểu Tinh nói: "Là ý này sao?"
Cù Dược Dương kéo Vân Bối Na lại, "Cô ở đây nói linh tinh cái gì đấy hả? Nhảy vào họng người khác làm gì? Không biết trời cao đất rộng, đứng qua một bên chơi đi."
Vân Bối Na lập tức tủi thân, "Anh coi thường em vậy à? Mấy năm nay du học ở Los Angeles em vẫn luôn rèn luyện kỹ thuật, đường phố Los Angeles có ai không biết em? Anh lại không cho em thi đấu so tài với cô ta một trận đã loại bỏ em sao?!" Cô ta cho rằng Cù Dược Dương vẫn coi thường tay nghề của cô ta như trước đây, không cho cô ta gia nhập đội xe của hắn.
Giản Tiểu Tinh xem như đã rõ, cô gái này đi theo bọn họ chỉ là ông nói gà bà nói vịt.
"Thi cái gì mà thi, có bệnh à, tránh ra, đừng cản trở nữa."
"Em không!" Ỷ vào quan hệ của Vân gia và Cù gia, tính tình công chúa của Vân Bối Na lại nổi lên, tức giận trừng mắt Giản Tiểu Tinh, "Cô, bây giờ lập tức thi đấu một trận với tôi!"
"Cô bây giờ không có tư cách thi đấu với tôi." Giản Tiểu Tinh nói.
Vân Bối Na chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung ngay lập tức, nhìn cô bé chiều cao không đến 155cm trước mắt, nấm lùn chỉ tới cổ cô ta, vậy mà dám dõng dạc nói năng như vậy, không lẽ điên rồi?! Hay đầu óc có bệnh?!!
"Cô biết tôi là ai không?!" Vân Bối Na chỉ vào mình, "Tôi, Vân Bối Na, Miley• Vân, được xếp là nữ tay đua bậc nhất đường phố Los Angeles, tay đua chuyên nghiệp mới được nhiều người quan tâm, sau mùa giải ít nhất tôi có thể lọt vào top 30! Cô có biết thành tích như vậy đối với tay đua nữ mà nói có ý nghĩa gì không?!"
Bởi vì môn thể thao đua xe không phân biệt nam nữ, mà tay đua nam không chỉ nhiều hơn tay đua nữ, hơn nữa nam giới sinh ra đã có ưu thế hơn hẳn, tay đua nữ có thể lọt vào top 30 của mùa giải không được mấy người, đây cũng là lý do vì sao bộ môn đua xe thể thao được