Giản Tiểu Tinh nhướng mày không lên tiếng, thu hồi ánh mắt đang nhìn kính chiếu hậu.
Cô im lặng không nói gì khiến cặp song sinh cho rằng cô không có lời nào để nói, liếc mắt nhìn nhau một cái, hai gương mặt giống nhau như đúc hiện lên vẻ đắc ý, sau đó lại là hoàn toàn đồng bộ nhăn cái mũi, từ trong vẻ đắc ý toát ra sự khinh bỉ và chán ghét, một mặt chúng cảm thấy ở lần thử đầu tiên đã xác định người chị dâu này chính là quả hồng mềm có thể dễ dàng nắn b0p, một bên cảm thấy từ hoàn cảnh gia đình cho đến công việc của cô đều thô t.ục hề không xứng với anh trai đẹp trai lạnh lùng cao quý của chúng.
Thật sự không thể hiểu được vì sao anh trai lại đi thích một người phụ nữ như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy kém hơn so với những tiểu thư khuê các bên cạnh bà ngoại.
Chị gái nói rất đúng, bọn họ phải đến đây nhìn xem cô ta có xứng với anh trai không, để xem có phải cô đã dùng vẻ ngoài để quyến rũ anh trai hay không, cho dù bọn chúng không dám khoa tay múa chân với anh trai, nhưng có thể làm cho cô ta tự biết xấu hổ và giận dữ mà từ bỏ nha!
Trong cái đầu nhỏ của hai tiểu ác ma đầu nhỏ nhanh chóng xuất hiện mười mấy loại trò đùa dai mà bọn chúng nắm rõ trong lòng bàn tay, những trò đùa dai của chúng đếm không hết, ngay cả mẹ và chị gái đều bị trêu chọc tức đến phát khóc, nhưng với trình độ của chúng thì những trò đùa dai đó chỉ là chút trêu chọc đùa giỡn thông thường mà thôi, còn mục đích của chúng là muốn đuổi cái cái người phụ nữ họ Giản không tự biết thân biết phận này đi, vậy thì đương nhiên phải dùng những trò chơi khăm độc ác hơn mấy lần so với những trò đùa dai trước đây mới được.
Thời điểm cặp song sinh còn đang lên kế hoạch độc ác để đuổi Giản Tiểu Tinh đang ở bên cạnh Phong Đường đi, thì đúng lúc xe tới một ngã tư đường có thể rẽ, nhưng những xe đi thẳng phải dừng lại đợi đèn xanh, Chu Khải lái Aston Martin đã dừng lại, Giản Tiểu Tinh lại không hề do dự đánh lái chuyển hướng.
"Này, chị làm cái gì vậy?" Lạc Mính Y lập tức chú ý tới điểm này, giật mình hỏi lại ngay lập tức.
Lạc Mính Tang nhanh chóng lấy điện thoại ra, cảnh giác nhìn Giản Tiểu Tinh.
Giản Tiểu Tinh nghĩ thầm tính cảnh giác cũng khá mạnh đấy.
Biểu cảm của cô rất tự nhiên, không để ý tới chúng, chỉ một lát sau điện thoại của cô vang lên, là Phong Đường gọi tới hỏi có chuyện gì.
"Bọn chúng nói không biết tay đua xe khác với tài xế ở chỗ nào, cho nên em muốn đưa chúng đi tìm hiểu một chút."
Phong Đường ngay lập tức đã đoán ra được hai tiểu quỷ này ở trên xe đã nói gì đó với Giản Tiểu Tinh, đôi mắt híp lại, "Anh biết rồi, nếu chúng ngu ngốc tới mức đến cả cái này cũng không thể phân biệt được, vậy thì em giúp hai đứa nó phân biệt rõ ràng chút."
Cứ nghĩ rằng Phong Đường sẽ nói gì đó để cô chú ý có chừng mực một chút, không ngờ lại thành như vậy, đôi mắt Giản Tiểu Tinh cong cong, cười ngọt ngào nói: "Được thôi ~"
Phong Đường hơi khựng lại, nguy hiểm trong mắt nhanh chóng tan biến, đôi đầy ý cười.
Tắt điện thoại, Phong Đường nói với Chu Khải: "Trở về khu sinh thái."
Chu Khải hơi nghi ngờ không hiểu vì sao, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ theo mệnh lệnh.
Lạc Mính Cầm nhẹ nhàng hỏi: "Là làm sao vậy?"
"Không có việc gì, được đưa đi để trau dồi thêm kiến thức mà thôi.
Bọn chúng rất nhanh sẽ không ăn được gì, vậy thì không cần phải phí công đến nhà hàng làm gì." Nói xong lại cầm lấy máy tính bảng, tiếp tục làm việc.
Lạc Mính Cầm không phải hiểu quá rõ về Phong Đường, nhưng quen biết cũng đã nhiều năm như vậy, cô ta biết nếu còn tiếp tục hỏi sẽ làm hắn cảm thấy mất kiên nhẫn, cô ta không muốn chọc giận hắn, cho nên không tiếp tục hỏi nữa, hơn nữa hiện tại cô ta cũng không có nhiều tâm tư đầu óc để chia bớt cho cặp song sinh.
Trong xe tối tăm không một tiếng động, nguồn sáng duy nhất là từ chiếc iPad mà Phong Đường đang cúi đầu nhìn.
Mặc dù ngồi ở bên trong xe, Lạc Mính Cầm vẫn giữ dáng vẻ đoan trang như cũ, nhìn ngón tay thon dài như ngọc của Phong Đường đang lướt trên trên màn hình, ánh mắt ngượng ngùng muốn nói lại thôi, cắn môi, móng tay bấu chặt chiếc Hermes đang đặt trên đùi.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nhỏ giọng hỏi: "Nghe bà ngoại nói, trước đó không lâu anh bị tai nạn, không sao chứ?"
"Chuyện nhỏ." Phong Đường hờ hững trả lời, sự chú ý vẫn đang đổ dồn vào những điều khoản được viết chi chít bằng tiếng anh ở trên màn hình như cũ.
"Thoạt nhìn Giản tiểu thư......!tuổi vẫn còn nhỏ, lại là tay đua xe trẻ tuổi đầy hứa hẹn, chắc hẳn ngày thường rất bận, vừa phải huấn luyện lại còn phải tham gia thi đấu, có lẽ không có quá nhiều thời gian để chăm sóc anh."
Phong Đường không trả lời, cau mày nhìn iPad, giống như có chỗ nào đó không hài lòng với điều khoản trước mặt, rất lâu không để ý đến Lạc Mính Cầm.
Cảm giác xấu hổ dần dần lan ra, Lạc Mính Cầm cắn môi, trong lòng chua xót không kể xiết.
Cuối cùng không thể mở miệng được trong chốc lát.
Chu Khải ở phía