Giản Tiểu Tinh tức giận với chuyện tối qua cỡ nào? Hoàn toàn có thể nhìn thấy từ việc nửa đêm Phong Đường bị đánh thức bởi một cú đấm.
Phong Đường nghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu quái vật đang ngủ nhưng trên mặt tràn ngập vẻ tức giận, tay nắm thành nắm đấm coi hắn như tên tài xế đêm hôm qua tay đấm chân đá.
Nhưng còn có thể làm gì được? Chỉ có thể sử dụng cả tay lẫn chân giam cầm cả người cô ở trong lòng, để tay chân cô không thể nào nhúc nhích được nữa.
Cũng may cô chỉ giãy giụa một lát rồi rì rầm rì rầm yên tĩnh trở lại, Phong Đường dùng đầu lưỡi đẩy đẩy gò má trá bị ăn một đấm, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành trong lòng hắn, suy nghĩ lại xem lần cuối cùng mình bị đấm là khi nào? Hình như là từ thời đại học bởi vì hắn và Cillian quá nổi tiếng nên bị một đám ngực to mà não bé nhắm đến và bị vây đánh thì phải? Hai người chọi mười mấy người, còn có thêm cái tên Cillian nhìn mặt thì có vẻ hung ác nhưng thực ra lại là một tên vô dụng chuyên kéo chân sau, vì thế tuy rằng có thắng nhưng vẫn không tránh khỏi bị bầm dập.
Đáng lý ra đánh xong là xong, nhưng hết lần này đến lần khác chúng lại cố tình đánh vào cái mặt quan trọng của hắn, cho nên sau đó hắn lại đánh chúng tơi tả thêm một trận nữa, để bọn chúng quỳ xuống xin lỗi thì mọi chuyện mới chấm dứt.
Nhưng hiện tại tiểu quái vật này cũng đánh vào mặt hắn, chẳng lẽ cứ như vậy coi như xong?
Chứ không còn muốn thế nào nữa? Chỉ có thể tha thứ cho cô.
Thở dài một hơi khó chịu, Phong Đường ôm người nào đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau Giản Tiểu Tinh thức dậy còn buồn bực vì vấn đề không hiểu vì sao Phong Đường coi cô là gối ôm mà ôm cả một đêm, hại cô thức dậy tay chân ê ẩm hết cả, lúc ăn sáng cô còn trưng cái bộ mặt lên án với hắn, còn bị Phong Đường xoa mặt rất mạnh, đã thế còn dùng hàng loạt ngôn từ ác ý như chân ngắn, mặt to tiến hành công kích người thân.
Nhưng cô lại không hề biết rằng bản thân nửa đêm khuya khoắt đã đấm vào mặt Phong Đường, đã thế còn là khuôn mặt thịnh thế mỹ nhan mà cô yêu thích nhất kia.
Cặp song sinh ngồi cắn nĩa chứng kiến cảnh này, liếc mắt nhìn nhau thầm nghĩ hình như anh trai và chị dâu không để hai đứa trẻ đang còn tuổi vị thành niên như chúng ở trong mắt thì phải, cứ show ân ái không kiêng nể gì ai, chẳng lẽ không nghĩ đến việc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thể xác và tinh thần của chúng hay sao?
"Các em muốn theo anh trai đến công ty, hay là cùng chị đến đội đua xe hay muốn để anh Thu Dịch chở các em đi chơi?" Giản Tiểu Tinh hỏi, phản ứng say xe của Lạc Mính Cầm nghiệm trọng hơn nhiều so với cặp song sinh, bây giờ vẫn còn yếu ớt nằm trên giường, nghe nói bởi vì sợ nhìn thấy Giản Tiểu Tinh sẽ hình thành phản xạ có điều kiện buồn nôn muốn nôn, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gặp mặt Giản Tiểu Tinh.
Cặp song sinh bày tỏ việc đi cùng anh trai đến công ty chẳng có gì vui, không có anh trai và chị dâu chơi cùng cũng không thú vị, cho nên muốn đi cùng cô đến xem đội đua xe.
Vì vậy Giản Tiểu Tinh dẫn hai đứa nhỏ đến đội đua Hồng Tinh.
Là con cưng của gia đình giàu có, lại có bà ngoại là lão đại trong thế giới ngầm, từ đại minh tinh đến đầu bếp ba sao Michelin cũng không thể làm cho chúng cảm thấy mới mẻ, chỉ có điều đúng là hai đứa nhỏ chưa từng tiếp xúc với xe đua bao giờ, càng không nói đến cơ sở của một đội đua xe chuyên nghiệp, vừa mới nhìn thấy hai cái miệng đã mở lớn: "Đỉnh thật --!"
Từ sân huấn luyện nơi những chiếc xe đang lao như tên bắn đến nhà xưởng sửa chữa lắp ráp với những bức tường trắng như tuyết nhưng rất dễ lau chùi, tạo cảm giác như ở trong phim khoa học viễn tưởng, bên kia là khu vực bày những chiếc xe mở mui, có thể nhìn thấy rõ hệ thống linh kiện phức tạp bên trong.
Còn có một đám kỹ sư trong và ngoài nước mặc đồng phục áo liền quần đang thao tác với máy tính cầm trên tay, họ vây quanh một chiếc xe trên bục, nhìn qua trông rất ngầu, ngay cả mùi dầu máy, cao su thoảng thoảng trong không khí đều mang lại cảm giác cực ngầu!
Cặp song sinh làm các thành viên Hồng Tinh chú ý, ở trước mặt đồng đội của chị dâu, hai đứa nhóc biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn, ngoan đến mức không ai có thể nhìn ra bản chất tiểu ác ma bên trong chúng.
Hách Gia, người có thần kinh thô nhất đã nhanh chóng bị kìm hãm bởi cô bé có vẻ ngoài xinh xắn với gương mặt tươi tắn, bị sai tới sai bảo lui còn cam tâm tình nguyện mà hoàn toàn không có thắc mắc gì.
"Không thể tin được cái tên đầu óc ngu xi tứ chi phát triển kia lại là đồng đội của tôi." Lưu Lưu bắt đầu ghét bỏ Hách Gia như thường ngày, vừa rồi lúc Lạc Mính Tang định dùng cặp mắt xinh đẹp hồn nhiên vô tội của mình để yêu cầu cậu ta mua bánh cho cô bé ở tiệm bánh cách đây tận 20km, cậu ta đã vô cùng kiên định từ chối, hơn nữa vô cùng tự hào nói ngoại trừ bảo bối của cậu ta thì không một cô gái nào có thể sai cậu ta làm bất cứ điều gì.
Lạc Mính Tang đáp lại là: Cái tên ẻo lả này chắc chắn là gay!
Giản Tiểu Tinh không để ý đến cậu ta, mà chỉ chú ý đến chiếc xe của mình đang được sửa chữa, nhìn mà đau lòng muốn chết.
Lúc này cô lại nghe thấy Lưu Lưu nói: "Vẫn còn may tối hôm qua chiếc xe cô lái không phải chiếc xe làm từ carbon kia."
Giản Tiểu Tinh cảm thấy da đầu tê dại, đúng vậy, may mắn là tối hôm qua không lái chiếc xe là từ sợi carbon, nếu không thì đây chính là mối thù giết cha không đội trời chung! Cô chắc chắn sẽ cầm con dao dài 40 mét của mình để chém tên khốn đó thành tên ngốc!
Nghĩ đến đây, Giản Tiểu Tinh muốn đi tập luyện lái xe, cô không thể quên được chuyện tối hôm qua mình đã bị chèn ép tới mức nào, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này trong suốt sự nghiệp đua xe của mình, tuy rằng cô có bị đả kích một chút, nghi ngờ giải đấu mùa hè năm ngoái cô đã dành được chức quán quân, liệu năm nay còn có thể giành được nó hay không, còn cả Giải Vô Địch Thế Giới sau này nữa, nhưng nếu cho rằng một lần thất bại đã có thể làm cho cô lùi vào trong vỏ giống ốc sên thì đúng là mơ tưởng hão huyền, trừ phi tay chân cô bị chặt đứt, nếu không cô sẽ không buông tay lái một cách dễ dàng đâu.
Ngoài ra, mối thù ngày hôm qua cho dù đối phương có là tay đua xe tử thần thì cũng phải báo.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm chắc chắn ta sẽ hoàn trả lại.
Đừng bao giờ xem cô như quả hồng mềm, nhưng nếu có ai dám bóp cô thì cẩn thận máu chảy đầy tay, những đứa trẻ trong thôn gọi cô là chị Tinh không phải bởi vì cô đáng yêu.
Nhưng cô cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận nhất thời, cho nên tốt nhất là bây giờ phải đi tập xe để nâng cao thực lực của bản thân thôi.
Ngã từ nơi nào thì phải đứng dậy từ chỗ đó, Giản Tiểu Tinh muốn lên núi Bàn Vân, Y Siêu Quần nghe xong thì lo lắng Giản Tiểu Tinh đi một mình không cẩn thận lại gặp được đám người nguy hiểm kia, dứt khoát quyết định tổ chức một buổi huấn luyện đặc biệt cho tất cả mọi người, vì thế cả một đám người ào ào đến núi Bàn Vân.
Kết quả đường lên núi Bàn Vân ngang nhiên bị chiếm dụng, người chiếm dụng lại còn là một đám người quen.
Chỉ thấy dưới chân núi đậu vài chiếc xe, trên thân xe là họa tiết vân da báo ngông cuồng vô cùng bắt mắt, bất kì ai nhìn thấy đều có thể nhận ra đó là đội đua xe chuyên nghiệp đứng đầu cả nước, đội đua xe Jaguar, còn có Cù Nhược Dương đẹp trai với mái tóc vuốt như mào gà được nhuộm màu xanh lục được mệnh danh là ông chồng quốc dân.
Ngoại trừ bọn họ, không ngờ lại còn có cả đám người của đoàn đội đua xe Giương Buồm Vạn Dặm.
Trừ bỏ Đội đua xe Jaguar cùng Giương Buồm Vạn Dặm đoàn xe ngoại, còn có ba chiếc xe xa lạ, có ba người đàn ông lạ mặt đứng cạnh xe tạo cảm giác khiến người ta không thoải mái.
Nhìn khung cảnh có hơi hoành tráng, thêm một chút nghiêm túc.
Sự xuất hiện của đội đua xe Hồng Tinh thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
"Có chuyện gì thế?" Giản Tiểu Tinh đóng cửa xe.
Ánh mắt lướt qua những người có mặt ở đây, phát hiện chỉ có mình Lý Tử Dương là không có ở đây.
"Sao mọi người cũng đến đây?" Cù Dược Dương lập tức đứng thẳng người, dẫp tắt điếu thuốc trong tay.
Cặp song sinh tinh ranh đi cùng với Giản Tiểu Tinh liếc mắt nhìn nhau đầy vẻ tinh quái.
Âm thầm nghĩ trong đầu.
"Có người thi đấu ở đây sao?" Giản Tiểu Tinh lướt qua những người có mặt ở đây, phát hiện chỉ có Lý Tử Dương của Giương Buồm Vạn Dặm là không có mặt.
"Ừ."
"Cô gái này chính là tiểu quái vật nổi tiếng gần xa Giản Tiểu Tinh sao? Ngưỡng mộ đã lâu,ngưỡng mộ đã lâu" Trong số ba người đàn ông lạ mặt, có một người nhìn có vẻ thật thà chân thành nhất, nhưng cái vẻ thật thà của người đàn ông thật thà tới mức khiến người ta có cảm giác không thoải mái, hắn ta xởi lởi nhích lại gần, chìa tay ra với Giản Tiểu Tinh.
Ánh mắt Giản Tiểu Tinh nhìn tay hắn ta, không quan tâm, "Các người là ai?" Thực ra trong lòng cô đã đoán được ít nhiều rồi.
Người nọ cũng không xấu hổ, tự nhiên thu hồi