Chân Nhân Không Lộ Tướng

Ân oán trước đây


trước sau

Tuy rằng chỉ xa cách vợ chồng Cố Phong Niên chưa đến một tháng, nhưng đối với Cố Thường mà nói giống như một năm chưa gặp mặt.

Cố Phong Niên đặt hai gian phòng hảo hạng, kề sát nhau, sau khi ăn xong Cố Thường ở lì trong phòng cha mẹ không chịu đi ra, nếu không phải Cố Phong Niên ngăn cản, nàng muốn ngủ cùng với mẫu thân.

"Thường Nhi, con cũng không còn nhỏ nữa, có một số việc không nên giấu con, lần này ta cùng cha con đi huyện ven sông kiểm chứng một số việc, việc ấy... Ngọc Diện Hồ kỳ thực là Cố Y tỷ tỷ song sinh của con." Sau khi khống chế tốt cảm xúc, Cố phu nhân chậm rãi nói ra sự thật kinh người này với Cố Thường.

"Cái gì? Nàng là tỷ tỷ của con?" Cố Thường sợ ngây người, nhìn qua nhìn lại thấy vẻ mặt của phụ thân mẫu thân đều cực kỳ nghiêm túc, không thể tin hỏi, "Không phải tỷ tỷ con lúc ba tuổi đã chết sao? Làm thế nào lại trở thành Ngọc Diện Hồ?"

Cố Phong Niên nghe vậy thở dài nói: "Ta cùng nương con vẫn tưởng là con bé gặp phải tai họa, nên thông cáo ra ngoài là con bé đã mất, chúng ta vẫn nghĩ như vậy, cho tới khi xảy ra sự kiện Lục gia từ hôn."

Trong lúc nhất thời, Cố Thường rất khó lấy lại tinh thần bị chấn động do tin tức này mang lại, Ngọc Diện Hồ mà triều đình dồn hết sức lực truy nã lại là tỷ tỷ song sinh của nàng, bộ dạng nàng cùng mình giống nhau như đúc cũng không phải là dịch dung, mà vốn là lớn lên như vậy!

Lục Đậu cũng ngẩn ngơ, che miệng lại một tiếng đều không dám phát ra, chỉ là hai con mắt trợn tròn giống như tiểu thư nhà nàng.

Vợ chồng Cố Phong Niên thay phiên kể chuyện năm đó, lúc hai nữ nhi song sinh của họ ba tuổi, bởi vì bị kẻ thù trên giang hồ của Cố phu nhân trả thù khiến Cố Thường trúng một chưởng, lục phủ ngũ tạng đều bị trọng thương cực kỳ nghiêm trọng, còn bởi trúng hàn độc nên một chưởng đó gần như trí mạng, mắt thấy gần như điều trị không được thì đột nhiên gặp được một cặp vợ chồng kỳ quái.

Cặp vợ chồng kỳ quái này rất có tiếng tăm trên giang hồ, võ công cao không nói tính tình còn cực kỳ cổ quái, đúng lúc ấy trong tay bọn họ có một loại thảo dược trân quý hiếm thấy, có thể trị hàn độc cho bảo bối, sau khi biết đươc vợ chồng Cố Phong Niên cố hết sức lực đi khẩn cầu bọn họ nhượng lại thảo dược, không tiếc bất kỳ giá nào để có được nó.

Hai bên dây dưa suốt một thời gian, lúc thấy Cố Thường sắp chết, bỗng nhiên đôi vợ chồng quái gở đồng ý nhượng lại thảo dược, nhưng bởi bọn họ không có con, cũng không tìm được người có thể kế thừa võ công , họ không cần tiền bạc mà chỉ muốn mang Cố Y đi theo trong 10 năm, hứa hẹn trong mười năm sẽ dạy nàng võ nghệ, đợi sau mười năm sẽ cho nàng trở về thăm nhà.

Chia lìa với con gái lớn 10 năm, 10 năm này không thể gặp mặt, vợ chồng Cố Phong Niên thật không đành lòng, thương lượng mấy lần không có kết quả, quả thực cuối cùng không đành lòng nhìn con gái nhỏ chết thảm đành đau đớn để con gái lớn đi theo làm đồ đệ của cặp vợ chồng quái gở này, yêu cầu bọn họ phải đối xử tử tế với con gái lớn, hơn nữa mười năm sau nhất định phải cho nàng trở về.

Vợ chồng Cố Phong Niên đồng ý yêu cầu của đôi vợ chồng quái gở, nguyên nhân chủ yếu nhất là hai vị này tuy nói tính tình không dễ gần, nhưng cam kết nói thì nhất định sẽ làm được, giang hồ nhân sĩ rất xem trọng chữ tín, đối với vợ chồng quái gở này lại càng đặc biệt coi trọng điểm ấy, chính vì vậy vợ chồng Cố Phong Niên mới có thể lưu luyến không rời tiễn bước con gái lớn.

Khi đó Cố Phong Niên còn rất trẻ, căn cơ còn thấp, không thể thời thời khắc khắc nắm bắt được hành tung của vợ chồng quái gở, sau khi lấy được thảo dược quý hiếm cứu sống con gái út thì ngày ngày đều cầu nguyện cho con gái lớn có thể học tốt võ công, tiếp đó 10 năm sớm qua nhanh để trở về gặp bọn họ.

Kết quả trời cũng còn mưa gió thất thường, hai năm sau giang hồ đột nhiên truyền đến tin tức làm tâm can vợ chồng Cố Phong Niên tan nát, vợ chồng quái gở bị sát hại, thi thể đều bị đốt cháy sạch, không tìm ra ai là hung thủ, cái chết của hai người họ trở thành bí ẩn.

Vợ chồng Cố Phong Niên tìm đến, ở nơi vợ chồng quái gở bị thiêu cháy, từ trong đống tro tàn tìm thấy vòng tay bằng bạc mà bọn họ tặng cho Cố Y, sau đó nghe người ta nói có ba thi thể bị thiêu cháy, trong đó có một thi thể là trẻ con.

Từ đó về sau không phải không tiếp tục đi tìm Cố Y, nhưng nàng cũng mất tích theo, dường như không có tung tích gì nữa, thời gian mỗi lúc lại trôi qua, dần dần vợ chồng Cố Phong Niên không thể không tiếp nhận sự thật con gái lớn và vợ chồng quái gở đều bị kẻ thù sát hại rồi bị thiêu cháy đau đớn thê thảm.

"Bởi vậy, chúng ta cho rằng tỷ tỷ con đã chết, vì thế không hề nhắc đến con bé, không phải không nhớ, chỉ là mỗi lần nhắc tới tâm ta đều..."

Cố phu nhân lại nghẹn ngào, để cứu con gái nhỏ bọ họ phải trao đổi con gái lớn, mặc kệ lúc ấy có nỗi khổ gì, bọn họ đem con gái lớn ra để trao đổi là sự thật không thể thay đổi, bởi vì việc này mà vợ chồng bọn họ tự trách nên bà hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với giang hồ, mà Cố Phong Niên cũng từ quan, hai người làm ăn buôn bán qua ngày.

Cố Thường ngây ngốc nhìn nương nàng, lẩm bẩm: "Thảo nào, tối qua, thời điểm nàng muốn giết con đã nói cha mẹ nàng không cần nàng, thì ra là như vậy."

"Con bé nói chúng ta không cần nó?" Cố phu nhân vừa nghe thấy lời này nhất thời lòng như đao cắt, nhào vào trong ngực trượng phu đau lòng khóc thành tiếng.

Cố Phong Niên mắt đỏ hồng ôm thê tử an ủi, quay ra nói với Cố Thường: "Tỷ tỷ con đã hiểu lầm rồi, năm đó lúc nàng rời đi còn quá nhỏ, thật dễ dàng bị lừa gạt, sát hại vợ chồng quái gở là người Nhật Nguyệt giáo, bọn họ mang tỷ tỷ con đi, lúc ấy Nhật Nguyệt giáo đã phát triển rất quy mô, là tà giáo mà người trên giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, trẻ con bị đưa tới đó đều bị tra tấn nếm đủ cực khổ nếu thật sự có tà năng mới có thể sống sót, tỷ tỷ con nàng chịu nhiều đau khổ hơn so với chúng ta tưởng tượng, con bé đã quá khổ rồi, cả nhà chúng ta đều nợ nó."

Hiện tại, môn quy Nhật Nguyệt giáo đã lớn mạnh hơn trước nhiều, rất ít người minh môn chính phái có dũng khí đụng tới cao thủ tà giáo, mỗi người trong tà giáo đều không dễ chọc, khuấy đảo khắp giang hồ nhuộm trong tinh phong huyết vũ, mỗi người đều lo lắng tới đau đầu.

Mà danh tiếng Ngọc Diện Hồ nổi như vậy thứ nhất là bởi vì nàng luôn mang khăn che mặt, hiếm có người may mắn nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng tất cả đều nói dung mạo nàng như thiên tiên, thiếu chút nữa phong tặng nàng danh hiệu giang hồ đệ nhất mỹ nữ, một nguyên nhân khác là nàng là nữ hài tử duy nhất còn sống sót trong quá trình huấn luyện vô cùng tàn khốc nhuốm đầy máu tanh của tà giáo, nếu là nữ hài tử khác đã sớm không chịu nổi sự dày vò mà tự sát hoặc bị đối thủ sát hại trong lúc cạnh tranh.

"Vì cứu con mà khiến tỷ ấy phải trải qua những khổ đau như vậy, tỷ ấy có oán hận cũng là chuyện thường tình, chẳng trách tỷ muốn giết con." Trong lòng Cố Thường thấy buồn buồn, trước đây không biết chuyện này đương nhiên nàng còn có thể oán hận Ngọc Diện Hồ hãm hại Cố Gia Bảo, mà giờ hiểu rõ nguyên nhân nàng không
thể nào oán hận được nữa, bởi vì nàng không có tư cách mắng chửi Ngọc Diện Hồ, nếu không vì nàng, Ngọc Diện Hồ vẫn là Cố Y, là đại tiểu thư chân chính của Cố Gia Bảo, hòn ngọc quý cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, đâu có bị bắt tới tà giáo ngày ngày phải chịu đựng sự tra tấn tàn khốc nếu không cẩn thận sẽ mất mạng?

Vợ chồng Cố Phong Niên phải chịu đựng mọi thứ tồi tệ nhất, đời này sinh được hai nữ nhi, khó khăn lắm mới điều tra được tin tức đại nữ nhi chưa chết, còn biết tung tích của nàng, kết quả trong lòng nàng có oán hận, mong muốn toàn bộ Cố Gia Bảo gặp chuyện không may, càng muốn giết chết muội muội của mình, sự tình như vậy khiến họ rất đau khổ, không bằng trực tiếp giết bọn họ còn dễ chịu hơn.

"Cha, nương, Ngọc... Tỷ tỷ mang thai , vị sư huynh mang mặt nạ của tỷ tỷ sau khi biết được rất tức giận thiếu chút nữa bóp chết tỷ ấy, tỷ tỷ rất sợ hắn, sau khi trở về không biết phải đối mặt với chuyện gì nữa." Cố Thường nhớ tới nam nhân đeo mặt nạ tối qua lập tức nhớ tới con mèo hoang bị hắn bóp chết, không khỏi rùng mình một cái.

"Cái gì, tỷ tỷ con mang thai?" Vợ chồng Cố Phong Niên đồng thời tức giận tới nhảy dựng lên nói.

"Vâng ạ, mang thai đã hơn một tháng rồi." Cố Thường thấy phản ứng của cha mẹ như vậy, cũng nhịn không được thở dài, không có bậc cha mẹ nào lại muốn nghe thấy tin tức nữ nhi của mình chưa thành thân mà đã có thai.

"Tại sao có thể như vậy? Y nhi con bé, con bé đến cùng đã phải trải qua những chuyện gì!" Cố phu nhân căm hận lau nước mắt, oán độc nói, "Ta muốn tái xuất giang hồ, Nhật Nguyệt giáo kia có bản lĩnh thì thế nào? Làm tổn thương nữ nhi của ta thì không được!"

Sắc mặt Cố Phong Niên tái xanh, tay nắm chặt thành quyền dường như phát ra âm thanh rắc rắc của các đốt xương, tức giận nói: "Kẻ khốn kiếp nào đã ức hiếp Y nhi? Ta mà tìm được sẽ lột da hắn!"

Cố Thường thấy cha mẹ trong lòng đã rối bời, có chút không xác định nói: "Con cảm thấy vị sư huynh mang mặt nạ có chút bất thường, đứa nhỏ có thể là của hắn ."

"Đáng giận! Người sư huynh kia là con trai ruột của giáo chủ Nhật Nguyệt giáo, con trai độc nhất!" Cố Phong Niên tức giận nện một quyền xuống mặt bàn.

Cố phu nhân cũng vậy nện một quyền xuống mặt bàn, nói: "Tiểu tử đáng chết, lão nương không để yên cho hắn!"

Cũng nện một quyền như nhau, một quyền của Cố Phong Niên nện xuống bàn chỉ làm bàn lung lay, mà một quyền Cố phu nhân đấm xuống, bàn thủng ngay một lỗ.

Cố Phong Niên nhìn cái lỗ đó, lại quét mắt nhìn chỗ mình đã đấm xuống, mặt bàn vẫn bằng phẳng như cũ, khóe mắt co rút, hơi có chút bối rối quay đầu đi giả bộ như cái gì mình cũng chưa làm.

Đối với chuyện trên giang hồ Cố Thường nhiều lắm chỉ là nghe nói sơ sơ, này nàng có nghe nói qua về Nhật Nguyệt giáo, nhưng tình hình cụ thể thì hoàn toàn không biết, nghe nói nam nhân mang mặt nạ kia là con trai giáo chủ, trong lòng nghĩ chả trách lại ngang ngược như vậy, thì ra cha hắn lại là giáo chủ, đều do cha hắn dạy dỗ không ra gì.

Vợ chồng Cố Phong Niên kiềm chế cảm xúc tức giận, nói với Cố Thường: "Nguyên nhân Lục gia từ hôn đã rõ ràng, do tỷ tỷ của con làm, Lục gia cũng bị người tính kế hãm hại. Con cũng đừng oán hận tỷ tỷ con, năm đó đính ước của hai nhà chúng ta là đính hôn với trưởng nữ, nói cách khác tỷ tỷ con đã phá hư hôn sự của nàng và Lục Mặc, đối với Thường Nhi con không có quan hệ."

"Cha, người không cần giải thích, có thể hủy bỏ hôn sự đối với nữ nhi còn vui mừng hơn nhặt được vàng, người không biết Lục tam kia thật vô dụng, người toàn kinh thành đều coi thường hắn, nữ nhi không lấy hắn đâu." Cố Thường lúc này nghe thấy kỳ thật đính ước với Lục Mặc là tỷ tỷ có thân phận Ngọc Diện Hồ, không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là cảm thấy có chút buồn cười.

"Con đứa nhỏ này." Cố Phong Niên lắc đầu, không biết nói với tiểu nữ nhi cái gì cho đúng, ông có hai nữ nhi, một đứa chịu quá nhiều đau khổ mà trở thành nữ sát thủ giết người không gớm tay trên giang hồ, đứa còn lại thì ngây thơ do được bảo hộ quá mức nên không hiểu được nhân gian hiểm ác, nếu hai đứa mà san sẻ tính cách cho nhau được thì tốt.

Cảm xúc của Cố phu nhân cũng bình ổn lại một chút, nghiêm mặt nói: " Ngày mai, ta và cha con bắt đầu nghĩ biện pháp xử lý sự tình của tỷ tỷ con, con ngoan ngoãn chơi một mình, không đươc đi theo chúng ta."

"Nữ nhi hiểu, sẽ không làm cho cha mẹ thêm phiền." Cố Thường gật đầu đáp, nàng không phải người không hiểu chuyện quấn lấy cha mẹ.

"Được rồi, con trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta với cha con thảo luận một chút ngày mai cần làm việc gì." Cố phu nhân khoát tay nói.

Cố Thường mang theo Lục Đậu vẫn chưa kịp hồi hồn trở về phòng, để không gian cho cha mẹ thảo luận chuyện quan trọng.

"Chúng ta dễ dàng tra được chuyện quá khứ như vậy, nhất định là có người cố ý để lại manh mối cho chúng ta, người này có thể là tên súc sinh đó sao?" Sau khi Cố Thường đi, Cố Phong Niên nói, "Súc sinh" là chỉ sư huynh của Ngọc Diện Hồ, không rõ có phải là cha của đứa nhỏ trong bụng Ngọc Diện Hồ hay không.

Cố phu nhân thở dài, đôi mi thanh tú nhăn lại: "Cũng có khả năng là Y nhi."

Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều thở dài.

Phòng bên này đôi phu thê tâm sự nặng nề, bên kia Cố Thường nói với Lục Đậu hồn còn đang lạc vào cõi thần tiên: "Tỉnh tỉnh, ngươi nói một chút Ngọc... Việc tỷ tỷ ta phá hư hôn sự cùng Lục gia là chủ ý của nàng hay là chủ ý vị sư huynh biến thái của tỷ ý?"

"Nô tỳ không biết." Lục Đậu thật tình nói.

"Thôi, cái gì ngươi cũng không biết, không nói với ngươi nữa." Cố Thường cảm thấy đau đầu với nha hoàn ngốc của mình.

Lục Đậu thấy mình bị xem thường, không vui bĩu môi, con ngươi đảo một vòng lên tiếng nghĩ sẽ làm tâm tình Cố Thường bị ảnh hưởng: "Cái khác nô tỳ không biết, chỉ biết Lục Tử Triệt kia mang vạ, hắn lần này sẽ bị tiểu thư hại thật thảm."

Cố Thường nghe vậy, tâm tình chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại vì lúc nãy ở trong phòng cha mẹ nghe được chuyện liên quan tới Ngọc Diện Hồ mà tâm tình suy sụp nặng nề buông lỏng đi rất nhiều, đôi mi thanh tú nhăn lại hừ nhẹ: "Hắn chịu tội là đáng đời, ai vì thắng được tiền đặt cược mà lừa bản tiểu thư?"

Người nào đó bị nàng nói đáng đời lúc này đang ở trong nhà bày ra khuôn mặt tuấn tú đen xì, ở hiệu thuốc của vị lang trung danh tiếng mua đủ các loại thuốc mỡ về bôi lát sau hắn lại gãi rách cả da cổ, bất kể gãi như thế nào, bôi thuốc đều không giảm ngứa cổ được, nghiến răng nghiến lợi rủa thầm: "Họ Cố, ngươi chờ đó cho bổn thiếu gia, gặp lại tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ngươi!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện