Editor: Vivi
Thì ra, cha mẹ đã đoán được nàng muốn lên kinh, Cố Thường âm thầm bội phục, hai người tính toán thật tài, đồng thời lại không vừa lòng với lời dặn dò của họ, nàng càu nhàu: "Hai người đó sợ ta học nghệ không tinh sẽ bị người ta bắt được à?"
Thắt lựng lão quản gia vẫn thẳng tắp, cung kính trả lời: "Bảo chủ nói rất có khả năng là Lục gia hiểu lầm, bởi vậy nhất định phải chờ bọn họ trở về sau đó mới quyết định."
"Hiểu lầm?" Giống như là được nghe chuyện buồn cười nhất thiên hạ, Cố Thường cười nhạo, "Quản gia nhà họ Lục vừa mới cút không lâu đâu? Hắn mắng chửi bản tiểu thư những gì, không cần hỏi ta cũng có thể đoán chính xác, như vậy còn có hiểu lầm hả?"
"Tiểu thư..."
"Được rồi, không cần nói nữa, ta tự có chừng mực." Cố Thường nói xong, giục Lục Đậu nhanh chóng rời khỏi Cố Gia bảo.
Cha mẹ thật là lắm chuyện, nàng là một cô nương, lại giống như đóa hoa, nào dám đi hại tính mạng người ta? Bình thường la hét muốn hạ độc cả nhà họ Lục cũng chỉ là quen miệng thôi.
"Đi hại người là chuyện thất đức, bản tiểu
thư sẽ không làm lung tung, chẳng qua, dám đắc tội bản tiểu thư, ta sẽ cho hắn nuốt không trôi chứ đừng mơ mà thoát." Cố Thường nhẹ nhàng sờ các loại thuốc bột được cất trong tay áo, cười đến mức khiến người ta phát sợ.
Lục Đậu thấy vậy, lòng đầy căm phẫn, vội nói: "Nên làm vậy, tiểu thư không biết đâu, quản gia nhà họ Lục nói chuyện vô cùng khó nghe, không phải nói người làm quan trong kinh đều rất nghiêm chỉnh, đứng đắn à? Ngay cả hạ nhân trong phủ còn tốt như thế, sao miệng lão quản gia què chân này lại bẩn như vậy, lời nói trong miệng phun ra sao mà thối như mấy thứ lăn từ hầm cầu lăn ra vậy!"
"Ngươi tức lắm hả? Được rồi, khi gặp được hắn, chúng ta sẽ cho hắn thử mấy loại dược mới do bản tiểu thư làm, xem xem dược đó có thể làm cho hắn rơi được bao nhiêu cái răng."
Cố Thường cười vô cùng rực rớ, đối với chuyện bị từ hôn cũng không khiến nàng thương tâm chút nào, tự do tự tại giống như gánh nặng trên vai được dỡ xuống vậy, nếu không phải Lục gia tạt nước bẩn lên người nàng, thì nàng sẽ cảm động đến rơi cả nước mắt đối với người nhà Lục gia ấy chứ.
"Lục gia chính là loại mắt kém, năm đó Lục lão già với lão gia đều là tiểu binh, sau đó, lão gia được phong thưởng, vào kinh làm quan, rõ ràng, hai năm đó, quan hệ chúng ta cùng Lục gia rất tốt, ai ngờ lão gia nhất định từ quan, trở về nuôi ngựa chiến vì triều đình, thì Lục gia lại ghét bỏ Cố Gia, thật là đáng giận!" Chính tai nghe được quản gia nhà họ Lục nói những lời ô uế, vì thế, có thể nói Lục Đậu căm ghét Lục gia vô cùng, đến cả nhất phẩm đại tướng quân, ở trong miệng nàng ta cũng biến thành lão già thối.
"Ngươi mắng Lục gia ở đây, không chừng Lục gia ở bên kia cũng đang mắng chúng ta đấy, ngươi nghĩ xem, năm đó hai nhà Cố, Lục hai nhà cùng cao, cha ta bất ngờ từ quan trở thành thương gia, Lục gia lại một đường thăng quan tiến chức trở thành nhất phẩm đại tướng quân, nói không chừng có thể được phong Hầu, về tình nghĩa, bọn họ bất mãn với Cố gia, có thể tha thứ, nhưng việc họ bị đặt ta không đứng đắn để từ hôn thì không được, không đi giáo huấn họ một chút, không chừng còn khiến bọn rằng Cố gia chẳng còn ai sống nữa!" Cố Thường ngồi trên lưng con ngựa trắng như tuyết, vừa đi chậm rãi vừa nói chuyện với Lục Đậu.
Cố Gia bảo nuôi ngựa, thuần ngựa nổi tiếng thiên hạ, ngựa mà người Cố Gia cưỡi đều là loại ngàn vàng cũng không mua được ngựa tốt như vậy, ngựa mà Cố Thường cưỡi một ngày có thể đi ngàn dặm, là lễ vật Cố Phong Niên tặng nàng lúc cập kê.
Ngựa Lục Đậu cưỡi vô cùng bình thường, nhưng so với ngựa bình thường bán ở ngoài lại tốt hơn rất nhiều, chủ tớ hai người không cần đi nhanh, vì vậy chọn đường tương đối dễ đi, với lại, lúc đi vội vàng lên cũng chẳng đi nhanh nữa.
Đi qua đi lại, bỗng nhiên Lục Đậu lên tiếng: "Tiểu thư, bên kia là hướng Bắc à? Chúng ta sẽ không đi nhầm chứ?."
Đột nhiên, trời tối đen, không nhìn thấy mặt trời đâu cả, cũng chẳng biết phân biệt nổi hướng nào là Đông Nam Tây Bắc.
"Ngươi không nhớ rõ phương hướng à?" Mắt Cố Thường trừng nàng ta, hổn hển mắng, "Đầu óc như heo! Cho ngươi nhớ kỹ phương hướng thì đầu ngươi lại nhỡ cái gì hả, còn không chạy đi tìm người mà hỏi."
Lục Đậu vô cùng uất ức, nàng ta nhận biết phương hướng không tốt, kỳ lạ là tiểu như nhà nàng ta lại còn không bằng nàng ta, tiểu thư đòi đi kinh thành, nhất định không chịu đem theo người khác, các nàng đi trên đường muốn hỏi đi lên đi Kinh Thành cách vài ngàn dặm, nghĩ lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Đại thúc, xin hỏi muốn đi Kinh Thành thì đi con đường kia ạ?" Lục Đậu dắt ngựa hỏi tới hỏi một ông cụ đang chọn củi.
"Đi Kinh Thành hả? Khá xa đấy, đi mấy chục dặm về hướng Bắc, rồi sang bến tàu bên kia ngồi thuyền." Cụ ông trả lời chắc chắn.
Lục Đậu nghe vậy, ngượng ngùng gãi đầu hỏi: "Vậy.... hướng nào là hướng Bắc?"
Ông cụ: "..."
Cố Thường ở cách đó không xa, nhìn thấy ánh mắt hư ảo khinh thường của ông cụ liếc qua mình thì đầu lập tứ quay sang bên kia, giả vờ ngắm phong cảnh.
"Bây giờ, các ngươi đang đi về hướng Nam, quay lại chính là hướng Bắc."
Nghe vậy, Cố Thường cùng Lục Đậu vô cùng sợ hãi, nhìn nhau bằng ánh mắt không thể tin nổi, sao các nàng lại có thể đi về hướng nam chứ? Rõ ràng lúc mới ra khỏi Cố Gia bảo đã nhằm đúng hướng Bắc mà đi cơ mà!
Được chỉ đường, dưới ánh mắt thương hại của ông cụ, chủ tớ hai người với khuôn mặt xám xịt quay đầu đi về.
"Nhớ kỹ hướng kia mới là Bắc, đừng có lại
đi nhầm nhá!" Cố Thường dùng mắt đánh giá đường đi nhưng vẫn luôn cảm thấy xấu mặt vì nha hoàn.
"Trông chờ vào nô tì nhớ đường chẳng bằng trông cậy vào chính tiểu thư đâu." Lục Đậu cảm thấy là nha hoàn đã không dễ, làm nha hoàn của Cố đại tiểu thư lại càng vất vả.
Cố Thường trừng mắt vào nha hoàn dám cãi nhau với nàng-Lục Đậu: "Cái gì mà đều trông cậy vào bản tiểu thư, vậy nuôi ngươi để làm gì!"
Lục Đậu giận mà không dám nói gì, hết sức chăm chú để nhớ kỹ đường, sợ không chú ý một chút mà lại đi nhầm thì tiêu.
Rõ ràng bảo chủ cùng phu nhân đều là những người nhận biết phương hướng rất tốt, đi một mình mấy trăm vài ngàn dặm những nơi xa xôi cũng chẳng bị lạc đường, ngay cả thiếu gia cũng vậy, nhưng đại tiểu thư Cố Gia lại khác hoàn toàn, ra khỏi cửa liền chẳng biết chỗ nào là Đông Nam Tây Bắc, người bình thường không biết đường nếu không cần ra khỏi cửa thì sẽ không ra, nhưng tiểu thư nhà nàng ta lại vô cùng đặc biệt, thích ra cửa thì chẳng nói làm gì, ra khỏi cửa lại chỉ đem nàng đi cùng, tìm chẳng thấy đường thì lại chỉ khiến nàng ta thêm uất ức mà thôi.
Trời nắng gay gắt, thấy trời sắp đổ mưa, hai người không đi xa, dừng lại ở khách điếm gần nhất, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm rồi lại lên đường.
Tiểu nhị cầm cương ngựa từ tay Cố Thường, ánh mắt tỏa sáng nhìn con ngựa trắng như tuyết đang đứng trước mặt hắn, nhịn không được khen: "Ngựa tốt! Hôm nay số mình thật may, liên tiếp được thấy hai con ngựa tốt, chậc chậc."
Cố Thường cũng chẳng để ý, mang Lục Đậu cùng đi vào khách sạn thuê gian phòng thượng hạng, bởi vì trời sắp đổ mưa, phòng khách sạn phòng có chút eo hẹp, số bọn họ may mắn thuê được gian phòng thượng hạng cuối cùng, nhưng chỉ có điều phòng bên cạnh là nam nhân trọ, tuy vậy, chủ tớ hai người cũng chẳng thèm để ý.
Sau khi hai người hỏi đường xong, nhân lúc không có ai, vội vàng cải trang cho mình thật giản dị, Cố Thường bôi trên mặt
chút son phấn do bản thân nghiên cứu, khuôn mặt vốn tinh xảo diễm lệ trở lên thay đổi, miễn cưỡng cũng được coi là thanh tú, sau đó lại bôi lên mặt ít phấn trắng, vì bởi, khuôn mặt trắng noãn lại biến thành loại chả có chút sức sống nào.
Lại vẽ loạn xuống dưới, Cố Thường biến mình từ một người có làn da trắng nõn diễm lệ thành da của nữ tử thanh tú.
Về phần Lục Đậu, vốn dĩ tư sắc cũng bình thường, vì thế thay đổi thành kiểu tóc của nam nhân, mặc thêm quần áo tối màu, biến thành một tiểu tử.
Đã lên kinh tìm người tính sổ, đương nhiên không thể dùng khuôn mặt thật đi rêu rao khắp nơi, huống chi dung mạo của Thường vô cùng nổi bật, mặc dù có độc thuật bảo vệ nàng, cũng không thể kiểm soát được đàn ong bướm vây quanh gây phiền toái? Dịch dung thêm một chút có thể giảm được rất nhiều phiền toái.
Lúc hai người đang định mở cửa phòng trọ thì, cửa phòng bên cạnh "Két..." Một tiếng mở ra, một nam tử mặc quần áo trắng, tay cầm quạt xếp bước ra.
Theo bản năng, chủ tớ hai người liền nghiêng đầu nhìn, kết quả là đứng im như bị điểm huyệt, mắt mở to như hạt châu nhìn nam tử kia không chớp mắt.
Không trách các nàng chưa thấy qua ai như vậy, ngơ ngẩn ra mà nhìn, thật ra là bộ dạng nam tử này rất dễ nhìn. Dáng người cao ngất, cả người toát ra khi chất cao quý, một tay chắp sau lưng, một tay nắm cán quạt đi chậm rãi ra khỏi phòng, hắn vừa xuất hiện thì ánh sáng xung quanh hắn đều trở nên ảm đạm, dường như chỉ có nơi hắn đứng mới là nơi chói loá nhất.
Ngũ quan của hắn vô cùng tuấn tú giống như điêu khắc, làm cho người ta luyến tiếc không muốn dời tầm mắt, đôi mắt quá phận lia qua lia lại trên người hai chủ tới Cố Thường, mày kiếm cau nhẹ, trong mắt nhanh chóng lướt qua cái nhìn chán ghét, không muốn nhìn nhiều, dời tầm mắt xoay người rời đi.
Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của hắn, Cố Thường lập tức lấy lại tinh thần, giọng nói không vui cười nhạo: "Quần áo người này thật là đẹp, mặc trên người con lừa kia có thể thu hút đôi mắt người xem, khiến cho bản tiểu thư ngạc nhiên chính là vì quần áo của hắn, vậy mà hắn lại cảm thấy vì bản cô nương lộ vẻ háo sắc đối với hắn, nhìn vẻ mặt lúc nãy của hắn kìa, chậc chậc."
Lục Đậu suýt nữa đứng không vững, lung lay như muốn đổ, tựa vào người tiểu thư nhà mình, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào nam tử đã đi xa, phá hoại nói: "Nô tì muốn thỉnh giáo tiểu thư, người không có gì là không làm được, làm sao lúc người chả nước miếng vì thấy quần áo của người ta lại có thể nhìn rõ ánh mắt đối phương hả?"
Lục Đậu nhìn mĩ nam liền đứng không vững, Cố Thường bèn đẩy cô nàng ra, giơ tay đánh cho nàng ta một cái: "Lúc nào ngươi cũng nói bản tiểu thư 'Không có gì không làm được', giờ còn hỏi như vậy cái vấn đề ngu xuẩn như vậy, đúng là không dạy nổi ngươi nữa rồi."
"Tiểu thư!" Lục Đậu xoa ót bị đau, tủi thân trợn mắt nhìn cửa phòng Cố Thường, nói nhỏ hai tiếng, giận mà không dám nói gì, vội chạy vào đóng cửa phòng lại.
Gian phòng thượng hạng này thật là rộng rãi, có giường đôi, vừa vặn đủ cho Cố Thường và Lục Đậu ngủ.
Cố Thường bắt chéo hai chân ngồi trên ghế, ôm má nhìn Lục Đậu đang sửa sang lại bọc hành lý, tuôn ra những lời dạy bảo
vô cùng thấm thía: "Lục Đậu, ngươi không thể như vậy được đâu, nhìn thấy nam nhân xinh xắn, người ngươi đều nhũn hết ra, đến lúc đó gặp tên họ Lục kia thì làm sao bây giờ? Nghe nói bộ dạng của hắn là dạng chó hình người, nói vậy chắc chắn sẽ không thua kém so với người lúc nãy chúng ta nhìn thấy, ngươi luôn liến thoáng nói phải giúp bản tiểu thư trả thù, đừng có đến lúc nhìn thấy hắn liền háo sắc mà quỳ ngay xuống chân hắn nhá."
"Nô tì là người không có chí khí như vậy sao?" Cảm giác bản thân bị sỉ nhục, Lục Đậu hổn hển nói, "Vừa nãy, nô tì cũng chỉ lung lay muốn lên đồng mà thôi, lâu nay toàn thấy nam nhân xấu xí, trong giây lát nhìn thấy mỹ nam nhất thời kích động thôi mà."
"Vậy hả??" Giọng nói Cố Thường kéo dài, nheo mắt lại, đánh giá khuôn mặt đỏ bừng của Lục Đậu, chất vấn, "Ý của ngươi là cha ta xấu xí hả?"
Lục Đậu giật mình, ngay lập lức, khuôn mặt đang đỏ bừng bị doạ cho trắng bệch, suýt chút nữa quỳ xuống : "Oan uổng qua tiểu thư, nô tì không muốn bị phu nhân độc chết đâu, nếu như bị độc chết, tiểu thư đi đâu tìm được người giống như nô tỳ, đáng yêu lại chân thành như vậy?"
Nhìn chán chê bộ dạng hoảng hốt của Lục Đậu, Cố Thường mới tỏ vẻ khéo gửi lòng người: "Ta cũng không nỡ để ngươi bị mẹ ta độc chết, hay là như vậy đi, ngươi hét lớn mười câu 'Lão gia là mĩ nam', ta liền tha cho ngươi."
Nghe vậy, một chút do dự cũng không có, ngay lập tức,thắt lưng Lục Đậu ưỡng lên thẳng tắp, để thể hiện lòng thàng, Lục Đậu hắng giọng hét to: "Lão gia là mĩ nam! Lão gia là mĩ nam! Lão gia là..."
Hét lớn mười câu rất nhanh đã xong, sờ sờ cổ họng có chút đau, Lục Đậu tội nghiệp hỏi: "Tiểu thư, thành ý của nô tì người có cảm nhận được không?"
"Ờ" Cố Thường gật đầu, vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì tiếng đập cửa dồn dập bất ngờ vang lên.
"Ai vậy?" Căm tức đang chất đầy trong bụng, Lục Đậu như nhìn thấy con đường để bộc phát cơn tức, chạy tới cửa, mở cửa,tay chống thắt lưng giận giữ mắng mỏ, "Tên nào mà không lễ phép như vậy... Ôi."
Đứng ở ngoài cửa là một nam nhân trẻ tuổi, mặt vuông chữ điền, vóc dáng cao gầy, bởi vì gõ cửa vô cùng gấp gáp, cửa lại đột ngột mở ra khiến hắn không kịp thu tay lại, đúng lúc cốp một phát trúng đầu Lục Đậu.
Che trán bị đau, mắt Lục Đậu trợn ngược phun lửa như muốn ăn thịt người lửa, há miệng chưa kịp chửi người, đã bị đối phương giành trước.
"Thiếu gia nhà ta cho ta tới truyền đạt vài câu với hai vị: 'Háo sắc vốn không có tội, nhưng xin hai người khiêm tốn một chút, hét to để cho mọi người đều biết không chỉ làm cho chính mình mất mặt, còn quấy nhiễu sự yên tĩnh của những người khác, đã nói xong, làm phiền hai người rồi." Nam tử cao gầy nói liên mồm, một câu xin lỗi cũng không có, nói xong lập tức rời đi, đẩy cửa đi vào phòng bên cạnh.
Cố Thường điên tiến lườm Lục Đậu, không tốt bụng, ho nhẹ nói: "Nhìn đi, ai bảo ngươi muốn hét to kêu cha ta là mĩ nam, bây giờ bị người ta chê cười kia kìa?"
Lục Đậu: "..."