Lương tam cô nương dáng đi mau lẹ, vóc dáng yểu điệu, không biết đang nói cái gì với nha hoàn bên cạnh mà nói rất hăng say, nhìn thấy là một cô nương rất hoạt bát.
"Nhìn thấy rất tốt mà, sao ánh mắt lại..." Cố Thường nâng cằm rất thương tiếc nhìn nữ tử dưới lầu.
Giọng điệu Quách Tiểu Trà chua chua nói: "Đúng, ánh mắt kiểu quái gì, bổn thiếu gia so Lục tam cũng còn mạnh mẽ hơn!"
Cố Thường cười một tiếng, liếc mắt nhìn hắn: "Thế nào mà ta như ngửi được vị dấm? Không phải ngươi có ý gì với người ta chứ?"
"Không có!" Quách Tiểu Trà như dẫm phải phân vội vàng phủ nhận, thu hồi tầm mắt tức tối nói, "Ta chỉ bất bình thôi, mặc kệ cô nương nào nói coi trọng Lục tam kia mà không coi trọng ta, ta cũng sẽ bất bình như thế, ngươi bớt nghĩ nhiều."
Cố Thường nghĩ tới Quách Tiểu Trà nay cũng gần mười tám, dường như không nghe thấy nói có hôn ước, đánh giá mặt hắn không phục cười hỏi: "Ngươi bực bội như vậy không phải là vẫn không có bà mối tới nhà vì ngươi làm mai đúng không?"
Nhớ tới đệ đệ nàng mới bao nhiêu tuổi, mà đã có không biết bao nhiêu bà mối tới cửa giới thiệu cô nương rồi.
"Ai nói không có? Là tiểu gia chướng mắt!" Quách Tiểu Trà như mèo bị dẫm phải đuôi làm đau kêu to lên, kết quả bị mấy bàn khách nhân xung quanh liếc xéo, vội thu liễm cảm xúc hừ một tiếng.
"Hỏi một chút thì tức giận, tính tình thật nóng nảy." Cố Thường liếc trắng mắt nhìn Quách Tiểu Trà, nhìn biểu tình của hắn cũng biết nhất định là không có cô nương tốt chọn trúng hắn, có bà mối tới nhà cũng nhất định là giới thiệu người bình thường vậy không lọt vào mắt hắn được.
"Ai cho ngươi chọn đề tài bới móc châm trọc chỗ đau trong lòng người hỏi." Quách Tiểu Trà rất tức giận, trả thù uống một hơi hết sạch trà trong ấm trà, sau đó khiêu khích nhìn Cố Thường.
Cố Thường bị hành động ấu trĩ của hắn chọc cười, lắc đầu nói: "Ngươi là nam nhân, chuyện này là chọc vào nỗi đau trong lòng ngươi? Hiện giờ, tình hình của ta so ngươi còn không bằng, cho dù có bà mối tới nhà, người được giới thiệu cũng đều là những kẻ thê thảm không nỡ nhìn, ta cũng không cảm thấy gì."
Quách Tiểu Trà vừa nghĩ thật đúng là như vậy, hắn nếu không cố gắng cũng không có khả năng cưới phải nữ nhân quá kém cỏi, mà Cố Thường bị thoái hôn thanh danh còn xấu, có muốn gả cho người trong sạch cũng không dễ dàng, giống như đại ca hắn muốn nạp nàng làm thiếp cũng cảm thấy là ban ơn, sau này hôn sự của nàng thật đúng là một vấn đề.
" Ánh mắt đó của ngươi là ý gì? Không cần đồng cảm với ta, không biết ta vui mừng bao nhiêu đâu!" Cố Thường bị ánh mắt thương hại của Quách Tiểu Trà nhìn khiến cả người nổi da gà, nàng không giống những nữ tử bình thường, sẽ không vì bị từ hôn mà tìm cái chết.
"Nữ nhân vô tâm vô phế đến mức này như ngươi cũng là hiếm thấy." Cảm xúc thương tiếc của Quách Tiểu Trà đã chuẩn bị thật tốt bị quấy đảo lập tức tan biến hết chỗ nói rồi.
Cố Thường coi như lời này là khen tặng, kêu tiểu nhị mang thêm một ấm trà, nói chuyện với Quách Tiểu Trà khiến nàng vui vẻ, nàng không ngại lại mời hắn uống một ấm nữa.
Ngay lúc đang nói chuyện, nhân vật của đề tài trong miệng bọn họ lúc trước Lương cô nương mang theo hạ nhân lên tầng hai, lại ngồi ở bên cạnh bọn họ, bọn họ gọi một bình trà và một đĩa bánh ngọt mứt táo mật ong.
"Đi dạo một lúc thật khát, các ngươi cũng không cần hầu hạ, qua một bên cũng uống chút đi." Lương Dung cho nha hoàn và ma ma tới một bên uống trà, mình nàng ngồi một bàn.
Lục Đậu và tùy tùng của Quách Tiểu Trà ai nấy ngồi một bàn riêng, ở ngay phía sau bọn Cố Thường, hai người không quen mà nam nữ hữu biệt, nên không ngồi cùng nhau.
"A, đây không phải là..." Khi Lương Dung nhìn thấy Quách Tiểu Trà nhịn không được mở miệng nói chuyện, nói một nửa lập tức ngừng lại, xoay tầm mắt không nhìn hắn nữa.
Đều là nhi nữ nhà quan ở kinh thành, hơn nữa hai người còn rất nổi danh, tự nhiên biết nhau.
Quách Tiểu Trà nổi danh là vì ăn chơi lêu lổng, mà Lương Dung thì mới nổi danh, bởi nàng thích một phế vật so với Quách Tiểu Trà còn không bằng, nhưng yêu thích rất phô trương, e sợ người khác không biết, ồn ào huyên náo, có người ngầm lo lắng thay nàng, nếu như cuối cùng gả được vào Lục gia còn tốt, không gả được về sau còn có ai dám cưới nàng?
Cố Thường thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lương Dung, nhìn kỹ động tác uống trà so với mình tao nhã xinh đẹp hơn nhiều, con gái nhà quan lời nói hành động rõ ràng so với con gái tiểu hộ như mình không giống nhau, càng cảm thấy nàng tốt lại càng nghĩ không hiểu nổi ánh mắt của đối phương.
Trước không đề cập tới Lục Tam người kia ra sao, chỉ nói Lục gia, trước đây Lục tướng quân quyền cao chức trọng, Lục gia gia thế rất hiển hách, chỉ với điểm này mà nghĩ sẽ có rất nhiều nhà nguyện ý gả cô nương đến.
Nhưng hiện giờ? Khắp kinh thành đều biết Lục đại tướng quân từ quan, còn lại hai con trai cho dù được Hoàng Đế coi trọng, thân phận địa vị đó so với nhất phẩm đại tướng quân của phụ thân bọn họ lúc trước thật là kém cách xa vạn dặm, Lục gia thoáng cái liền từ nhà giàu hạng nhất trở thành nhà thường dân ở kinh thành, ít nhất so với triệu doãn kinh quan phụ mẫu kinh thành mà nói thật không tương xứng.
Hoàn cảnh gia đình nhà gái so với nhà trai tốt hơn nhiều như vậy, tuy không thấy được mặt nàng, nhưng nhìn dáng người cùng cái trán lộ ra và ánh mắt, có lẽ bộ dáng Lương Dung không tồi, lại là đích nữ trong nhà, sao lại muốn gả cho người gia thế thua kém nàng, bộ dáng phẩm hạnh của Lục Tam càng không bằng người ta?
Thật là nghĩ không ra, chẳng lẽ Lục Tam có ưu điểm nào chính mình không biết? Không thể nào đâu, Cố Thường lắc đầu, lúc trước ở Lục gia làm khách thì đầu Lục Tam cũng không dám ngẩng lên, bộ dạng kẻ khiếp nhược ngay cả nói chuyện cũng không dám thoải mái thế nhưng lưu lại cho nàng ấn tượng khắc sâu.
Nhưng dạng nam nhân quái lạ lại được Lương Dung coi trọng, không khỏi không cảm khái tình cảm loại chuyện này thật đúng là kỳ diệu, người ngoài không lý giải được.
"Ngươi nhìn cái gì?" Lương Dung nổi giận khi bị Cố Thường nhìn, mắt hạnh lườm nguýt quát lên.
Cố Thường bị quát mới ý thức tới mình lúc này là một "Nam nhân", dù sao hành vi nhìn lén cô nương nhà người ta thật lỗ mãng, vội chắp tay thành quyền nói xin lỗi: "Cô nương bớt giận, tại hạ cũng không có ác ý, chỉ là đơn thuần tán thưởng thiên tư quốc sắc của cô nương, không cẩn thận mạo phạm cô nương, tại hạ lập tức quản tốt ánh mắt của mình không nhìn loạn liếc lung tung, thứ lỗi."
Cố Thường mặc nam trang màu xanh nước hồ, một cái đai lưng khảm nạm tinh tế thắt quanh bên hông, tay cầm một chiếc quạt giấy, trang phục hoàn toàn giống bộ dạng công tử phú quý.
Trên mặt cũng không có thay đổi quá nhiều, cùng với nguyên dạng khi Cố Thường mặc nữ trang có sáu phần tương tự, đây cũng là nguyên nhân vì sao Quách Tiểu Trà vừa lên lầu ngay lập tức nhận ra nàng.
Chỉ với sáu phần tương tự lúc này cũng khiến Cố Thường trong bộ dạng nam nhân rất là tuấn tú mê người, tuy rằng cái đầu không tính quá cao, dáng người cũng không cường tráng, nhưng loại bộ dáng bạch diện công tử tuấn tú văn nhã này vẫn luôn có thể hấp dẫn sự chú ý của một nhóm người đông đảo.
Nha hoàn của Lương Dung thấy mặt Cố Thường anh tuấn nhìn ngây người, bị ma ma bên cạnh nhéo một cái mới hồi phục lại tinh thần, vội đỏ mặt cúi đầu xuống không dám nhìn loạn.
"Xí, nhìn xem có gì đặc biệt hơn người, trên mặt đều che khăn, bị người nhìn lâu vài lần sẽ chết là sao?" Quách Tiểu Trà hừ lạnh một tiếng lườm Lương Dung nói thầm.
Thanh âm tuy không lớn, nhưng hai bàn gần nhau, vừa vặn bị Lương Dung nghe được, đập mạnh ly trà xuống bàn, mặt cười lạnh lẽo cả giận nói: "Ta tưởng là ai chứ, thì ra là tiểu Quách ăn chơi trác táng, thảo nào nói chuyện chướng tai như vậy, có câu nói rất hay, vật họp theo loài, người theo bầy đàn, câu này chính là nói các ngươi hai kẻ đáng ghét!"
Vốn sau khi nghe Cố Thường nói xin lỗi cơn giận của Lương Dung tiêu tan hơn nửa, cũng quyết định không chấp nhặt với đối phương, kết quả vừa nghe lời nói của Quách Tiểu Trà cơn thịnh nộ từ từ tỏa ra ngoài, tiện thể Cố Thường ngồi cùng bàn với hắn cũng nhìn không vừa mắt, cảm thấy một là kẻ ăn chơi trác táng đáng đánh
đòn, một là sắc lang nên móc con mắt xuống.
Cố Thường bất đắc dĩ xoa trán, rõ ràng Lương cô nương cũng không truy vấn, tại Quách Tiểu Trà lắm miệng phá hư, tiểu tử này thật đáng bị vả miệng.
"Ngươi nói ai ăn chơi trác táng? Ăn chơi trác táng làm sao? Có làm phiền gì ngươi sao? Người bình thường muốn chơi bời còn chưa đủ tư cách đâu!" Quách Tiểu Trà xoay người trực tiếp bày ra điệu bộ gây gổ với Lương Dung, cơn thịnh nộ ngút trời sau khi mắng xong lại cười nhạo một tiếng, "Ngươi còn khinh thường ta, người trong lòng ngươi lão tam Lục gia kia còn không bằng tiểu gia ta đâu!"
"Hừ, ai nói Mặc ca ca của ta không bằng ngươi? Ngay cả xách giày cho Mặc ca ca của ta ngươi cũng không xứng!" Lương Dung nghe người trong lòng bị mắng, chống eo đứng lên cùng Quách Tiểu Trà cãi nhau.
Tầng hai dù chưa ngồi đầy, nhưng cũng không dưới hai mươi người uống trà, người sống lâu ở kinh thành phần lớn đều nhận biết Quách Tiểu Trà và Lương Dung, thấy bọn họ hai người cãi nhau đều hứng thú nhìn xem, không ai tiến lên khuyên can, nam nữ cãi nhau ai khuyên ai sẽ rước lấy một thân rối loạn, kẻ ngốc mới ra mặt.
Quách Tiểu Trà thấy mắng Lục Mặc càng có thể chọc giận Lương Dung liền phê bình Lục Mặc toàn diện từ đầu đến chân, mà Lương Dung tức giận cũng học theo hắn quay ra mắng Cố Thường, nhưng Cố Thường đối với Quách Tiểu Trà và Lục Mặc đối với nàng là không giống nhau, bất kể nàng mắng Cố Thường như thế nào Quách Tiểu Trà đều thờ ơ.
"Ngươi mắng hắn làm gì? Hắn cũng không phải là người trong lòng của ta, tùy ngươi mắng như thế nào đều là chuyện không liên quan tới tiểu gia." Quách Tiểu Trà khinh bỉ liếc trắng mắt Lương Dung đang mắng Cố Thường.
"Ngươi!" Lương Dung tức giận đến tay cũng run run, đuổi nha hoàn và ma ma lại đấy khuyên can qua một bên, kiên trì tự mình tranh cãi.
Cố Thường hạ dùng sức đạp một cước vào chân Quách Tiểu Trà dưới gầm bàn: "Có bằng hữu như ngươi vậy sao? Đáng ghét."
"Đúng, hắn chính là đáng ghét, ngươi có lẽ đừng làm bằng hữu với hắn, làm bằng hữu với loại người này sẽ chỉ làm ngươi cũng bị người khác coi thường!" Lương Dung lớn tiếng ủng hộ nói.
"Người khác nguyện ý hay không là chuyện của người khác, tại hạ kết giao bằng hữu chỉ mưu cầu vui vẻ, cô nương ngươi cảm thấy thế nào?" Cố Thường nhíu mày giọng điệu coi như ôn hòa nói.
Vẻ mặt Lương Dung càng đen hơn, đây là đối phương châm chọc nàng xen vào việc của người khác.
"Thật là ra cửa xui xẻo, gặp phải kẻ háo sắc như vậy, trà cũng uống được kha khá rồi, chúng ta nên đi thôi." Quách Tiểu Trà giận đùng đùng đứng lên gọi Cố Thường đi.
Cố Thường cũng không muốn tiếp tục nữa, nàng cũng không muốn lần trước đến kinh thành đắc tội với Quách thị lang, lần này tới kinh thành lập tức liền đắc tội triệu doãn kinh, để lại tiền trà đứng dậy theo Quách Tiểu Trà đi ra ngoài.
"Đứng lại! Chẳng qua mắng người bị đuối lý nên bỏ chạy, các ngươi mới là đồ bỏ đi." Lương Dung một bụng tức giận không xả ra hết tất nhiên không chấp nhận để bọn họ đi.
Quách Tiểu Trà một chút cũng không sợ Lương Dung, trợn trắng mắt: "Ai muốn cùng một nư nhân háo sắc như ngươi cãi nhau? Trước mặt mọi người ngang nhiên bảo vệ nam tử không có hôn ước với ngươi, mặt mũi Lương gia các ngươi đều bị ngươi làm mất hết rồi."
"Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa?" Lương Dung tức giận trắng mặt đứng dậy chỉ vào Quách Tiểu Trà, nước mắt lập tức trào ra, đọng ở vành mắt cố nén không cho chúng nó rơi xuống, mạnh hơn nữa nàng cũng là cô nương chưa xuất giá, lúc này bị các khách uống trà nhìn, cảm thấy ánh mắt của bọn họ nhìn về phía nàng đều là trào phúng khinh thường, khuôn mặt đằng sau cái khăn che mặt nóng hừng hực.
Cố Thường thấy vậy cảm thấy lời nói của Quách Tiểu Trà quá đáng, vội chắp tay thành quyền hướng Lương Dung nói xin lỗi: "Quách Tiểu Trà nói thật quá đáng, ta thay mặt hắn xin lỗi cô nương, cô nương đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với hắn, đến đây xin cáo từ."
"Tại sao phải xin lỗi nàng... Này này ngươi buông ra ta." Quách Tiểu Trà bị Cố Thường lôi kéo đi.
Vốn Lương Dung chưa uống được vài hớp trà, cũng không còn tâm tình uống nữa, để nha hoàn ở lại trả tiền dưới ánh mắt đánh giá của đám người xung quanh vội vàng mang theo hạ nhân rời đi.
Nàng đi rồi, khách uống trà hai tầng lầu giống như đột nhiên sống lại một dạng sôi nổi bàn tán.
" Hôm nay, ta thật mở mang kiến thức, cô nương nhà Lương đại nhân cũng thật... Tính tình thật cởi mở."
"Kinh triệu doãn đại nhân nghe nói rất công chính nghiêm minh, sao lại nuôi dưỡng ra dạng khuê nữ như vậy?"
"Tam gia Lục gia kia chẳng lẽ có ưu điểm gì mà chúng ta không biết? Nếu không sao lại có cô nương bảo vệ hắn đến nước này?"
"Xem ra Lục gia muốn tổ chức việc vui rồi."
"Làm việc vui gì? Nghe nói Lục gia chướng mắt nàng, lẽ ra sẽ là như vậy, nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy ta cũng không bằng lòng cưới vào cửa nhà làm con dâu!"
Trong quá trình xuống lầu nghe được lời của mọi người lầu hai, nước mắt của Lương Dung đều trào ra, tăng nhanh cước bộ xuống lầu, nàng muốn đập Quách Tiểu Trà một trận, hôm nay mất mặt như vậy đều do hắn làm hại.
Còn sợ bọn Quách Tiểu Trà chạy mất, kết quả vừa ra khỏi quán trà liền nhìn thấy hai người bọn họ, không đi được bao xa, đang cùng một gã nam tử trẻ tuổi nói chuyện.
Nam tử kia tướng mạo cực kỳ xuất chúng bên cạnh có một con ngựa đen bóng, con ngựa kia đang cùng một con bạch mã thân thiết chạm trán.
Khi nhìn thấy nam tử này lửa giận và ủy khuất lập tức tiêu tán hết, trong lòng Lương Dung chỉ còn lại kinh ngạc vui mừng, sửa sang tóc, vỗ vỗ xiêm y không nếp nhăn cũng không có bụi bẩn, cảm giác dung nhan của mình thật chỉnh tề ngay ngắn chạy vài bước tới cười nói: "Mặc ca..."
"Khụ khụ, Dung muội muội, đã lâu không gặp." Lục Tử Triệt cắt ngang lời nói của Lương Dung, cười chào hỏi nàng, quay lưng lại với mọi người trong mắt chứa đựng cảnh cáo.
Lời nói của Lương Dung bị cắt đứt, sửng sốt một lát, vội vàng che miệng cúi đầu bày ra biểu tình ngượng ngùng nói: "Ta mới vừa rồi là muốn hỏi ngươi Mặc ca ca đâu? Huynh ấy, huynh ấy sao không đi cùng ngươi?"
Quách Tiểu Trà nặng nề hừ một tiếng, tầm mắt trừng Lương Dung khinh bỉ nói: "Còn tưởng rằng ngươi đối với Mặc ca ca của ngươi có bao nhiêu chuyên tình, kết quả nhìn thấy mĩ nam lập tức trên đường cũng biến thành háo sắc, nhìn ánh mắt vừa rồi của ngươi, không biết còn tưởng rằng ngươi thích Lục Tử Triệt đại ca ta đấy."