Cảnh bà mối để hở ngực bị quá nhiều người thấy, vì thế không quá một ngày hơn nửa người ở kinh thành đều nghe nói chuyện này, Quách đại lang bất chấp sự phản đối của cha mẹ, dưới tình huống ngay cả thê tử cũng không đồng ý, tự ý mời bà mối đi cầu hôn, hành vi bất hiếu bất nghĩa bực này thật vô sỉ, người nghe không ai là không khinh thường ghét bỏ.
Hơn nữa, lúc cầu hôn, bà mối còn dùng lời nói quá đáng sỉ nhục nhà gái, tố chất nghề nghiệp của bà mối này quá kém, đánh giá một Quách đại lang bất hiếu bất nghĩa lại thêm một kẻ bất nhân, nếu đã có lòng đi cầu hôn, sao không tìm một bà mối tốt một chút? Nếu bà mối dám nói ra những lời nhục mạ nhà gái đó chẳng lẽ không phải do hắn trước mặt bà mối lộ ra lòng khinh thường nhà gái mới như vậy?
Trong lúc nhất thời, Quách đại lang trở thành đối tượng bị người người ở kinh thành cười nhạo, ngoài trình độ mất mặt cao xa hơn Quách Tiểu Trà vô tích sự không có một ưu điểm nào, bây giờ trong phủ Quách thị lang, người bị trưởng bối chán ghét, mỗi ngày đều bị răn dạy và quở mắng nhiều nhất đã đổi thành Quách đại lang.
Bởi vì bị huynh trưởng dời đi lực chú ý của các trưởng bối, ngược lại Quách Tiểu Trà ung dung tự tại, nhìn thấy vị huynh trưởng vẫn luôn ức hiếp mình bị đối xử như chính mình trải qua nhiều năm vừa qua, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu vui sướng.
Cố Thường nghe nói chuyện bên ngoài Quách đại lang trở thành chuột chạy qua đường, tâm tình miễn bàn thật tốt, ngay cả ở bên hồ nước lấy hòn đá nhỏ ném vào trong nước nghịch nước hoa chơi cũng cảm thấy thú vị hơn nhiều.
“Thật không để cho người khác bớt lo.” Lúc Cố Thường đang cho cá trong ao cá vàng ăn, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh cảm thán của Lục Tử Triệt.
“Ngươi đang nói chính ngươi sao?” Cố Thường nửa ngồi thân mình quay đầu nhìn nam nhân đang dựa vào trên cây, hai tay khoanh trước ngực hỏi.
Lục Tử Triệt cười một tiếng, liếc nàng một cái: “Ta đang nói nàng.”
“Cho cá ăn cũng không làm cho người ta bớt lo, vậy như thế nào mới gọi là bớt lo đây? Để cho cá đói chết?” Cố Thường không hiểu ra sao liếc trắng mắt nhìn Lục Tử Triệt, quay người lại tiếp tục đại nghiệp cho cá ăn của nàng, không thèm để ý hắn.
“Ta nói là chuyện Quách đại lang!” Lục Tử Triệt ẩn nhẫn sau khi nói xong câu đó nhấc chân đi tới, đứng bên cạnh Cố Thường, nhìn cá trong ao hưng phấn điên cuồng tranh giành thức ăn, không đồng ý nói, “Đừng cho ăn nữa, bộ dạng những con các này đều ngốc giống như nàng, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không cẩn thận liền chết vì no.”
Cố Thường nghe vậy phủi tay một chút đứng lên, vừa muốn châm chọc lại, kết quả ngồi quá lâu, vội vàng đứng dậy trước mắt bị chóng mặt, chân cũng do ngồi lâu nên bủn rủn không đứng vững, thân mình lung lay sau đó cả người hướng về phía hồ nước ngã xuống.
“Mới nói nàng ngốc xong, nàng lập tức ngốc cho ta xem.” Lục Tử Triệt bất đắc dĩ thở dài, duỗi hai tay ra, dễ dàng ôm chặt eo Cố Thường tránh khỏi vận mệnh bi thảm ngã vào hồ nước.
Lần nữa rơi vào lồng ngực tràn ngập hơi thở nam tính sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, xao động không tính xa lạ lập tức dâng lên trong lòng, mặt Cố Thường đỏ bừng, tim bắt đầu đập hỗn loạn, từng nhịp rất gần, nàng hoài nghi tiếng động nhịp tim của mình quá mạnh Lục Tử Triệt sẽ cảm giác được, vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy hắn đang nhướn mày cười như không cười nhìn mình, trong nháy mắt mặt càng đỏ hơn, lần này là thẹn quá thành giận, cắn răng hai tay dùng sức đẩy, đẩy Lục Tử Triệt về phía hồ nước.
Lục Tử Triệt đang nhìn mỹ nhân trong ngực tâm viên ý mãn, thình lình bị đẩy ra nhất thời không kịp
phản ứng cả người ngã hướng về phía ao nước, mắt thấy cả người sắp ngã vào trong nước, trong khoảng khắc chỉ mành treo chuông mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước, cả người giống như chim ưng giương cánh bay cao trong nháy mắt nhảy lên, động tác vô cùng đẹp sau khi xoay tròn hai vòng trên không thoải mái hạ xuống đất.
A hoàn bà tử bốn phía không một người không nhìn bằng ánh mắt đăm đăm, tiểu nha đầu tuổi trẻ chút thì ánh mắt cũng bắt đầu tỏa ra hồng tâm, thường ngày Lục Tử Triệt đã anh tuấn đến mức khiến người ta ngượng ngùng không dám nhìn thẳng, lúc này hắn lộ ra một thân khinh công cao siêu càng thêm mê hoặc lòng người tam hồn mất sáu vía.
Trong những người bị mê hoặc nhanh tới mức không phân biệt được đông tây nam bắc không bao gồm Cố Thường, nàng không có tâm tư thưởng thức hình ảnh mĩ nam bay lên, trước lúc Lục Tử Triệt hạ xuống đất nàng đã chạy đi, vừa chạy đi vừa quay đầu xem đề phòng, e sợ Lục Tử Triệt đuổi theo tìm nàng tính sổ.
Lục Tử Triệt nhếch môi nhìn Cố Thường bỏ chạy giống như là gặp quỷ, vốn cơn giận đang tràn ngập khi nhìn thấy nét mặt thấp thỏm của nàng như tiểu hài tử phạm sai lầm e sợ bị đòn hóa thành nồng đặc bất đắc dĩ, lắc đầu than nhẹ: “Vẫn chưa trưởng thành.” Cuối cùng lại thêm câu, “Thân thể lớn lên nhưng đầu không lớn.”
Cố Thường trốn về phòng, đóng rầm cửa một cái, nhào lên trên giường bắt đầu lầm bầm.
Lục Đậu mở cửa đi tới, nhìn tiểu thư đang ở trên giường không ngừng rầm rì, quan tâm hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
“Bị Lục Tử Triệt chọc tức!” Cố Thường hừ nói.
Đứng ở mép giường quan sát gò má của chủ tử nhà mình đỏ như quả táo chín rất mê người, Lục Đậu âm thầm cười trộm, ho nhẹ một tiếng nghiêm túc nói: “Nhất định là Lục Tử Triệt kia lại ăn hiếp tiểu thư, tiểu thư không cần để ý hắn.”
“Ta không để ý hắn, tự mình chạy về đây!”
“Thế mới đúng, về sau nhìn thấy hắn lập tức bỏ chạy, khiến cho hắn muốn giận người cũng không có cơ hội!” Lục Đậu ở một bên ra chủ ý dở hơi, vừa nói vừa âm thầm cười ha ha, tiểu thư nhà nàng thật ngốc, rõ ràng có chút cảm giác đối với Lục Tử Triệt vẫn cứ cái gì cũng không hiểu, xem đó mới có vài ngày, mặt bởi vì hắn mà đỏ mấy lần? Với tính cách không tim không phổi kia của tiểu thư, đã bao giờ mặt đỏ vì nam nhân đâu? Tất nhiên ngoại trừ đỏ mặt lúc tức giận.
“Ngươi cười cái gì?” Cố Thường đột nhiên ngồi dậy, trừng mắt nhìn nha hoàn đang cười như kẻ ngốc.
Lục Đậu đang mải cười trộm, không chú ý Cố Thường đã ngồi dậy, kinh sợ suýt chút nữa rơi xuống đất, lắp bắp nói: “Tiểu, tiểu thư sao đã ngồi dậy?”
Cố Thường khiển trách một câu: “Ta muốn ngồi thì ngồi, còn phải xin phép ngươi sao?”
“Đương nhiên không phải.” Lục Đậu lắc đầu như trống bỏi.
“Nói, mới vừa rồi vì sao ngươi cười!”
“Cái này... Nô tỳ cười là bởi vì đột nhiên nghĩ tới một chuyện đùa.” Con ngươi của Lục Đậu xoay chuyển vội vàng tìm lý do giải thích.
Cố Thường nghi ngờ nhướn mày: “Chuyện gì khiến cho ngươi cười đến mức như người điên vậy?”