Editor: Vivi
Cuối cùng Cố Thường vẫn lên được thuyền của Lục Tử Triệt, nàng dùng thủ đoạn nào cả, cũng không ha dược với chủ tớ Lục Tử Triệt giống đêm hôm trước nàng nói với Lục Đậu, có thể lên thuyền dễ dàng là nhờ vào "tình yêu chớm nở "của con ngựa đen Thiểm Điện.
Lục Tử Triệt không muốn cho chủ tớ Cố Thường lên thuyền, nhưng lúc quan trọng thì ngựa của hắn lại kéo chân sau, chẳng những không chạy nhanh lại còn rù rì chạy chậm lại chờ con ngựa trắng, đến bến cũng lqd không muốn rời xa con ngựa trong lòng nó, con ngựa trắng kia không lên thuyền, nó cũng sống chết không lên.
Nghĩ cũng biết Lục Tử Triệt tức giận tới mức nào, cưỡi con ngựa không có tiết khí như vậy quả thật là mất hết cả mặt mũi, cuối cùng tuỳ tùng mặt đen khuyên hắn vài câu làm hắn đổi ý, lqd không tình nguyện cho phép hai người hai ngựa nhà Cố Thường lên thuyền.
Lời của tuỳ tùng mặt đen là thế này: "Thiếu gia, từ lúc trưởng thành tới giờ, Thiểm Điện chưa từng con trọng con ngựa cái nào, lúc thiếu gia muốn kéo dài máu mủ cho nó, nó đều thà chết không chịu, hôm nay khó khăn lắm nó mới giống ngựa đực, vậy theo ý nó một chút đi, chúng ta không thể bỏ nó ở đây một mình mà về kjnh được, đúng không?"
Lục Tử Triệt rất quan tâm Thiểm Điện, nghĩ lại cũng thấy đúng, khó có khi nó hứng thứ với ngựa cái, nếu ngăn cản quá đáng, có khi lên đường nó cũng chẳng có tinh thần, hắn bao thuyền lớn, phòng cũng nhiều, thêm hai người hai ngựa cũng chẳng thành vấn đề, nhưng mà...
"Nể mặt Thiểm Điện, bản thiếu gia đồng ý cho các ngươi lên thuyền, nhưng ta cảnh cáo các ngươi, không có việc gì cách xa bản thiếu gia một chút! Ở trong khoang thuyền, đừng có ra làm chướng mắt ta."
Mặt Lục Tử Triệt trầm xuống, cảnh cáo Cố Thường, dùng sắc mặt vô cùng tăm tối cho mọi người thấy tâm trạng hắn không tốt, đừng có dại mà đi chọc hắn.
"Lục đại ca yên tâm, ngươi đã cho chúng ta lên thuyền, ta bảo đảm sẽ đàng hoàng
tử tế." Trái ngược với tâm trạng phiền chán của Lục Tử Triệt, sau khi lên thuyền, Cố Thường cười vô cùng rạng rỡ, được lên thuyền như ý, nàng tất nhiên vui vẻ, cũng chẳng thèm để ý mình cao hứng sẽ khiến Lục Tử Triệt mất hứng.
"Hừ." Mặt Lục Tử Triệt trầm xuống, phất tay áo đi vào khoang thuyền, nhìn Cố Thường lâu thêm một chút hắn cũng không muốn.
"Tiểu Bạch à Tiểu Bạch, ngươi là phúc tinh của ta, chúng ta có thể lên thuyền đều là nhờ ánh sáng của ngươi đó." Cố Thường ôm cổ Tiểu Bạch vừa xoa lại vừa vò lông nó, sau đó dắt nó tới đứng cùng chỗ với Thiểm Điện.
Lục Đậu nhìn ngựa đen bị Tiểu Bạch bị coi thường, một tý lại sán tới quấy rầy Tiểu Bạch, bùi ngùi nói: "Tiểu thư, chúng ta lên được thuyền thật không dễ dàng, là Tiểu Bạch hi sinh nhan sắc, phối hợp với chúng ta."
"Đúng vậy, Tiểu Bạch của ta là con ngựa tốt, biết vì chủ xả thân, tốt hơn ngươi khác nhiều."
"..." Có tốt như vậy không?
Thuyền của bọn họ không đi nhanh, lộ trình phải mất ba ngày ba đêm, không phải tới ngay Kinh Thành, mà dừng lại ở nơi cách Kinh Thành tới ba trăm dặm, bởi vì sông cũng chỉ chảy đến đó, còn phải đi từ bến tàu hơn một trăm dặm mới có thể có tới Kinh Thành, đây cũng là nguyên nhân vì sao Cố Thường nhất định phải lên thuyền của Lục Tử Triệt,_lqd_ cùng hắn lên Kinh, hơn một trăm dặm đường cũng đày đoạ các nàng khổ sở, mù đường sẽ khiến thời gian tới Kinh Thành kéo dài vô cùng.
Lục Tử Triệt không hổ là kẻ có tiền, bao thuyền lớn thì chẳng nói làm gì, ngay cả đầu bếp đều cũng đều có tay nghề rất cao.
Trên thuyền thịt và đồ ăn mới mua, thỉnh thoảng có thể bắt được mấy con cá trên sông, vì thế một ngày ba bữa ăn của bọn họ vô cùng phong phú.
Ban đêm, Cố Thường đem tiền tới trả Lục Tử Triệt tiền đi thuyền, tiền thức ăn, nàng không phải người keo kiệt, chỉ có trả nhiều, không có chuyện trả ít.
Lục Tử Triệt cũng không khách khí, một đồng tiền lẻ cũng không trả cho người ta, đem bạc nhét luôn vào túi, đây cũng là chuyện thường tình vì hắn đã nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Thường rất lâu rồi.
Buổi chiều ngày thứ hai còn chưa tới nơi,ăn cơm xong mà trời còn chưa tối, Cố Thường ra khoang thuyền liền nhìn thấy một mình Lục Tử Triệt đứng ở đuôi thuyền nhìn ra xa, vì thế đi qua hỏi: "Lục đại ca, ngươi ở nhìn cái gì vậy?"
"Không phải đã cảnh cáo ngươi cách xa ta một chút sao? Đi ngay." Lục Tử Triệt thấy nàng sẽ nhớ tới chuyện ngựa của mình bị ngựa của nàng mê hoặc tới thần hồn điên
đảo, nghĩ lại cảm thấy tức giận vô cùng.
Cố Thường không đi, mở miệng nói: "Ta tìm ngươi có chuyện muốn hỏi, nghe nói nhà ngươi ở kinh thành, vậy ngươi biết nơi ở của gia đình Lục đại tướng quân không?"
Không muốn để ý tới nàng, nhưng nghe nàng nhắc tới Lục gia vẫn không nhịn được hỏi: "Hỏi bọn nơi ở của nhà họ làm gì?"
"Không phải là đi tìn tên Lục tam thiếu gia kia đòi nợ? Sợ hắn trốn ta, tìm xem nhà hắn ở đâu thì cứ tới nhà hắn mà đòi thôi."
"Ngươi luôn mở miệng ra là muốn tìm Lục... Tam đòi nợ, ta lại nghi ngờ ngươi ngay cả hình dáng hắn cũng chưa nhìn thấy đấy." Lục Tử Triệt cười nhạo.
"Sao có thể? Ngươi không biết không cần nói bừa!" Cố Thường thẹn quá hoá giận chối bỏ, tỏ vẻ bản thân thật sự đã gặp Lục Tam, bắt đầu tưởng tưởng rồi chém gió khuôn mặt Lục Tam "Khuôn mặt tên đó không quá khó nhìn, không khác đầu người lắm đâu, mặt thì trắng hơn cả
mặt của ngươi, gầy hơn ngươi, nhìn giống như một tên ẻo lả ăn chơi trác táng, đá hắn một phát nhẹ thôi cũng có thể khiến hắn đau nửa ngày,_lqd_ nằm trên giường không dậy nổi cái, yếu ớt một chút thì cũng chẳng nói làm gì, đằng này phẩm chất của hắn lại vô cùng xấu, ngươi có biết Cố Gia bảo không?"
Ánh mắt Lục Tử Triệt loé lên, bình tĩnh nói: "Tất nhiên là đã nghe người ta kể về Cố Gia bảo."
"Biết thì tốt rồi, không biết ngươi có nghe người ta nói đại tiểu thư Cố Gia bảo có hôn ước với tên Lục Tam thiếu gia không?" Cố Thường hỏi.
"Đại khái là nghe rồi."
"Vậy thì tốt, nói cho ngươi biết, đại tiểu thư Cố Gia có giao tình, chúng ta là tỷ muội tốt của nhau, mấy ngày trước, nàng bị cả nhà họ Lục bày mưu đẩy nàng vào bẫy, bị từ hôn rồi !" Nhắc tới việc này, cả bụng Cố Thường lại bùng lên lửa giận, giọng nói vô cùng không tốt.
Lục Tử Triệt không nói chuyện, không chớp mắt nhìn ra xa, cũng chẳng biết hắn đang nghe hay không nữa.
Cố Thường không để ý tới thái độ trầm mặc của hắn, tiếp tục kể khổ: "Tỷ muội tốt của ta là một cô nương trong sạch, lại bị cả nhà Lục gia, cái nhà không biết xấu hổ đó gán cho nàng tội bất trinh, tên rùa rụt cổ họ Lục kia còn nói tận mắt thấy nàng cùng một nam nhân... Quả thực miệng phun đầy **lqd**, hắn ham mê kỹ nữ, không muốn cưới vợ thì thôi, lại còn vu oan cô nương nhà người ta, ngươi nói xem, hắn còn được gọi là người nữa không? Có phải không bằng súc sinh không?"
Nghe vậy, khuôn mặt Lục Tử Triệt liền lạnh xuống, môi mím chặt lại, tay đặt sau lưng nắm chặt lại, kêm răng rắc.
"Này, ngươi làm sao vậy?" Cố Thường thấy vẻ mặt Lục Tử Triệt không thích hợp, ngạc nhiên hỏi.
"Chuyện đó chỉ là lời nói của bạn ngươi thôi, theo ta biết Lục Tam thiếu gia là người quang minh lỗi lạc, chuyện đê tiện hắn sẽ không làm đâu." Khi Lục Tử Triệt nói lời này, nghe cẩn thận có thể nghe được tiếng răng nghiến kèn kẹt.
"Hắn quang minh lỗi lạc hả?" Cố Thường giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên đại, nở nụ cười châm biếm sau đó tức giận trừng mắt nhìn Lục Tử Triệt vì dám nói giúp cho kẻ thù của nàng, "Nếu Lục Tam hắn là nam nhân quang minh lỗi lạc, bản cô nương lập tức theo họ của hắn! Gặp loại thối tha không biết xấu hổ chưa hả? Giống như hắn là loại cao quý như vậy, mà quản gia nhà hắn cãi nhau với Cố Gia, sỉ nhục tỷ muội của ta là sở trường của bọn hắn mà, Nếu tên Lục tam là một nam nhân chân chính, sẽ dung túng cho thủ hạ, _lqd_cái loại chó điên cắn loạn đấy sao? Ngươi đừng có đùa."
"Lục đại ca, đã ở chung với nhau nhiều ngày, mặc dù bản nhân ta cảm thấy ngươi không tốt bụng cho lắm, tóm lại là người khiến người ta ghét bỏ."
Cố Thường không để ý ánh mắt sắc lẻm của Lục Tử Triệt bắn tới, tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Nhưng phẩm chất của ngươi so với tên Lục tam kia còn tốt hơn nhiều, vì hắn là loại bại hoại của xã hội, chuyên nói chuyện nhằm phá huỷ thanh danh người khác, không phải ngươi nói ngươi không thân chẳng quen hắn đó sao?Vậy càng lên cùng hắn phân rõ ranh giới, vĩnh viễn không cầntiếp xúc với loại người này, để cho khỏi mùi khó chịu! Không chỉ có là hắn, ngay cả lớn nhở nhà hắn cũng chẳng có một ai tốt đẹp đâu."
Mày Lục Tử Triệt nhếch lên, không vui nói: "Ngươi chán ghét hắn thì ta không nói, ngươi mắng người nhà hắn làm cái gì?"
"Vì sao không thể mắng? Nếu không phải người nhà hắn ngầm đồng ý, hắn dám
chạy tới Cố Gia bêu xấu nói tỷ muội của ta trộm người không? Người Lục gia là quan
lớn khinh thường Cố Gia bảo, không tiếc biạ đặt chuyện danh tiết con nhà người ta để đạt mục đích, vô sỉ! Ghê tởm! Chẳng nhẽ Lục đại tướng quân đã quên hơn mười năm trước, Cố bảo chủ đã xả thân như thế nào để cứu lấy mạng chó của hắn sao? Làm Tướng quân thì giỏi à? Sớm muộn gì..."
"Biết bơi không?" Đột nhiên, Lục Tử Triệt ngắt lời Cố Thường.
" Có biết, ngươi hỏi làm... A a a." Cố Thường còn chưa kịp hỏi, đã bị Lục Tử Triệt lôi cổ áo giống như xách gà con ném ra khỏi thuyền.
Lục Tử Triệt lạnh lùng nhìn rơi Cố Thường rơi xuống sông: "Đã bảo ngươi cách xa bản thiếu gia một chút, nhưng ngươi lại ầm ĩ không ngừng, lần này phải cho ngươi nhớ kỹ!"