Editor: Hạnh phúc ta tới đây
Lục Tử Triệt nói muốn mang nàng đến kinh thành, Cố Thường có chút thấp thỏm, cảm thấy phu thê Lục lão gia chắc sẽ không dễ dàng đồng ý, cho dù đồng ý thì khả năng cũng sẽ bất mãn với nàng, dù sao nàng cũng vừa mới thành thân đã muốn chạy ra ngoài chơi.
Ai ngờ sự tình cực kỳ thuận lợi như vậy, ngay tại bữa cơm chiều Lục Tử Triệt nói muốn mang nàng đi gặp mặt hai vị huynh trưởng, thuận tiện lúc hắn bận rộn công sự thì nàng giúp hắn xử lý việc trong nhà, và chiếu cố cuộc sống hàng ngày của hắn.
Phu thê Lục lão gia không nói hai lời liền đồng ý, vẻ mặt ôn hòa dặn dò Cố Thường đi cùng nhớ chiếu cố Lục Tử Triệt cho tốt, đồng thời cũng đừng làm bản thân mình mệt quá, nhìn thấy hai vị bá huynh cũng không cần khẩn trương, nên làm như thế nào thì làm như thế.
Cố Thường kích động nói rất nhiều lời hay với phu thê Lục lão gia, một câu cha, một câu nương, tuy rằng vuốt mông ngựa rõ ràng, nhưng ít nhất vuốt mông ngựa này là xuất phát từ tâm, làm nhị lão cao hứng.
Kỳ thật lần này bọn họ đáp ứng dễ dàng như vậy là bởi vì biết nhi tử muốn mang con dâu đi là có nguyên nhân, bởi muốn gạt Cố Thường, vì thế ba người ở trên bàn cơm cùng diễn một màn kịch, như vậy Cố Thường sẽ không hoài nghi.
"Sự tình thuận lợi, cha mẹ chồng lại vui vẻ như vậy, ta quyết định có phần thưởng cho chàng." Sau khi ra khỏi nhà ăn Cố Thường cảm thấy rất hài lòng nói với Lục Tử Triệt.
" Phần thưởng thế nào?" Ánh mắt Lục Tử Triệt đột nhiên sáng thêm vài phần.
Cố Thường nhìn xung quanh một chút, sau đó đỏ mặt vụng trộm bên tai hắn nói nhỏ một câu.
Nụ cười trên mặt Lục Tử Triệt càng nhiều nói: "Vậy vi phu liền chờ nương tử tặng "Đại lễ"."
Buổi tối lúc đi ngủ, tâm tình Lục Tử Triệt khá tốt tắm rửa một cái, đang định lên giường ôm thê tử muốn "Đại lễ", thì một thùng nước lạnh hắt thẳng vào hắn lạnh tấu tâm can.
"Cái kia... Phu quân, quỳ thủy của ta tới, không thích hợp..." Cố Thường liếc trộm người nào đó trong nháy mắt sắc mặt đen lại.
Nữ nhân này biểu tình thận trọng nhưng trong lòng lại đang sung sướng khi người khác gặp họa chỉ nhìn ánh mắt nàng là hắn biết ngay. Lục Tử Triệt hít sâu một hơi cắn răng nghiến lợi hỏi: "Nàng là tới thật, hay là đang đùa ta?"
"Đương nhiên là thật, không tin chàng hỏi Lục Đậu đi!" Bị nghi ngờ khuôn mặt đang cười của Cố Thường lập tức tắt hẳn.
"Cần gì phải hỏi Lục Đậu, tự ta xem là được rồi. Lục Tử Triệt tin thân thể nàng thật sự là không thích hợp, nhưng tức là nhìn nàng sung sướng khi người khác gặp họa, vén chăn lên đưa tay hướng về phía nửa người dưới của nàng tìm kiếm.
"A a a, đồ lưu manh!" Cố Thường luống cuống tay chân ngăn cản " Vật thể từ bên ngoài xâm nhập" tập kích d.d.l.q.d bộ phận trọng yếu của nàng, vội vàng dạy dỗ, "Nào có ai như vậy! Nam nhân các chàng không phải ghét là bỏ thứ dơ bẩn này sao? Lại còn dám xem, thật là chán ghét chàng ăn không được nên không vui đúng không?!".
"A" rút tay về nhìn thấy trên tay mình một vết đỏ, Lục Tử Triệt bất đắc dĩ nói: Móng tay nàng sắc quá, ngày mai ta sẽ cắt cho nàng."
"Chàng dám!" Cố Thường đối với chuyện mình không cẩn thận cào lên tay hắn cảm thấy chột dạ, đấu tranh một lát rồi nói, "Hay là chàng đi bôi thuốc đi? Ta thấy đỏ hết lên rồi."
"Một vết thương nhỏ thì bôi thuốc làm gì" Lục Tử Triệt không thèm để ý, chỉ là một vệt hồng mà thôi, sáng mai sẽ không nhìn thấy nữa, dù sao cũng là người trải qua sinh tử, cái này thì coi là gì.
Cố Thường nhìn hắn rốt cuộc cũng bỏ qua ý niệm lưu manh trong đầu, lặng lẽ thở ra một hơi, thành thật tiến vào trong ngực ôm eo hắn, lấy lòng nói: "Bụng ta không thoải mái, chàng đừng chọc giận ta nữa."
Rốt cuộc là ai chọc ai sinh khí đây? Lục Tử Triệt dở khóc dở cười, bất quá nhìn bộ dáng không thoải mái của tiểu nha đầu đang cuộn tròn trong lòng mình, cuối cùng vẫn là đau lòng, bàn tay to vén váy của nàng lên, chui vào trong yếm đưa tay lên bụng trơn mềm của nàng, thoáng dùng tới chút nội lực để bàn tay nóng lên.
Hơi ấm chậm rãi tản quanh thân thể, Cố Thường thoải mái mà thả lỏng cơ thể, nheo mắt nói: "Thật thoải mái, đừng dừng..."diendanlequydon
Bàn tay Lục Tử Triệt dừng lại, cắn răng trừng nữ nhân đang nhắm hai mắt vẻ mặt hưởng thụ miệng phun ra nhưng lời nói mập mờ.
"Chàng thất thần làm gì vậy? Nhanh lên đi!" Cố Thường đợi lâu không thấy động tĩnh, tức giận mở mắt ra thúc giục.
Lục Tử Triệt muốn nghẹn chết, giờ này khắc này, nếu thân thể nàng không phải là không thích hợp, mà là hoàn toàn tốt dưới cảnh tượng này thì tốt biết bao!.
"Chuyện này ta nhớ kỹ! Đợi thân thể nàng tốt lên ta sẽ thu cả vốn lẫn lời về!" Lục Tử Triệt kề sát bên tai Cố Thường uy hiếp nói.
Tai bị ngứa, đầu Cố Thường hướng bên hông tránh né khí tức nóng rực của đối phương.
Nàng vừa trốn, cơ thể Lục Tử Triệt đang đè nén nhiệt hỏa nháy mắt dấy lên, giơ tay nắm cằm của nàng sau đó nặng nề hôn lên môi.
Trên môi bận rộn, tay cũng không dừng, vẫn cẩn thận khẽ vuốt bụng Cố Thường, trong nháy mắt Lục Tử Triệt thấy thân thể nóng lên không ngừng, nhìn Cố Thường bị hôn hai mắt mê ly, hai má đỏ ửng không ngừng thở gấp giọng khàn khàn nói: "Ta không chịu nổi, đi ra ngoài một chuyến, chút nữa sẽ trở về làm ấm bụng cho nàng."
Nói xong Lục Tử Triệt vội chạy ra ngoài tắm nước lạnh để dập hỏa, vừa nghĩ đến dập hỏa xong lại phải quay về sưởi ấm bụng cho nàng, nhớ đến cảm giác mền mại trên bụng không nhịn được run lên, nhưng không muốn hỏa lên lại dập, lên lại dập, dù tố chất thân thể có tốt đến đâu cũng không chịu nổi hắn ép buộc!.
Cố Thường đoán được Lục Tử Triệt đang làm gì, đem chăn che kín đầu buồn bực cười thành tiếng, ai bảo hắn không thành thật, xứng đáng! D.d.l.q.d.
Đến lúc Lục Tử Triệt hạ hỏa xong về phòng thì Cố Thường đã ngủ, nằm trên giường hắn nghiêng người không muốn tiếp tục tự ngược làm ấm bụng cho nàng, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, trước khi chìm vào giấc ngủ hắn nghĩ đêm mai nếu như bụng nàng còn khó chịu thì cho hạ nhân mang bình nước nóng đến.
Quý phủ rõ ràng có thứ này, vì sao không ai đưa đến cho Cố Thường? Lục Tử Triệt khó hiểu bất mãn với hạ nhân làm việc tắc trách.
Sáng hôm sau, Cố Thường tỉnh lại khi Lục Tử Triệt đã ra ngoài, nàng vừa ngồi dậy liền thấy Lục Đậu cầm bình nước nóng được gói kỹ bằng vải mềm tiến vào.
"Tiểu thư, đây là buổi sáng cô gia dặn riêng nô tỳ mang bình nước nóng cho người, còn dặn người hôm nay ít đi ra ngoài, ở trong phòng ôm nó cho ấm bụng." Lục Đậu đặt bình nước nóng sang một bên, hầu hạ Cố Thường mặc quần áo vào.
"Thật ra ta không cần thiết phải dùng thứ này." Cố Thường nhớ tới tối qua Lục Tử Triệt dùng lòng bàn tay làm ấm bụng cho nàng, không khỏi cảm thấy buồn cười, thân thể nàng rất tốt, kinh nguyệt trước giờ đều không đau, chỉ là trước hai ngày bụng hơi khó chịu mà thôi.diendanlequydon.
Lục Đậu thấy tiểu thư nhà mình khóe mắt đều mang ý cười, không khỏi cười trộm.
"Cười gì vậy?" Cố Thường liếc mắt nhìn nàng ta.
"Ta cười tiểu thư hôm nay xinh đẹp như hoa vậy, nghe người ta nói được nam nhân sủng ái đặt trong tim thì nữ nhân trở nên đẹp nhất, xem ra lời này là chân lý, tiểu thư so với trước khi gả càng ngày càng đẹp." Lục Đậu nói đều là thật, cũng không phải là vuốt mông ngựa, có tình yêu chủ tử đúng là càng ngày càng có hương vị nữ nhân, càng ngày càng mê người, trách không được cô gia để bụng như vậy, mỹ nhân như thế, tính tình lại ngẫu nhiên khờ dại một chút, đó cũng là khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.
Cố Thường muốn mắng Lục Đậu vài câu, kết quả thấy đối phương bộ dáng nghiêm túc, lời nói muốn nói trong lúc nhất thời mắng không ra được, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta, nhưng do tâm tình tốt, lúc trừng người lại mang chút quyến rũ làm nũng.
Bình thường buổi sáng nàng đều đến phòng luyện công luyện tập một chút, bởi vì lúc này thân thể không thích hợp nên tạm dừng mấy ngày, dùng xong điểm tâm nhàn rỗi nàng đi đến chuồng ngựa nhìn Tiểu Bạch.
Quan hệ phu thê của Tiểu Bạch và Thiểm Điện rất hài hòa mỹ mãn, trước khi nàng gả vào Lục gia thì Lục Tử Triệt thường đến Cố gia, dẫn đến cơ hội Thiểm Điện cùng Tiểu Bạch tiếp xúc tăng lên, vì thế rất nhanh Tiểu Bạch liền mang thai Tiểu Mã, nay đã bụng lớn, nhiều lắm khoảng hai ba tháng thì sẽ sinh.
Thiểm Điện đã bị Lục Tử Triệt cưỡi đi, bên trong chuồng ngựa được quét tước sạch sẽ chỉ có Tiểu Bạch một mình buồn chán ăn cỏ, nhìn thấy Cố Thường tới cao hứng chạy đến cọ đầu vào chủ nhân.
"Tiểu Bạch ở Lục gia rất thoải mái đúng không, nhìn tinh thần của ngươi rất tốt." Cố Thường cười xoa xoa đầu nó, cho nó ăn một khối đường.
Lục Đậu nói tiếp: "Chắc chắn rồi, nơi này có Thiểm Điện, vợ chồng chúng nó ngày đêm bên nhau thì có thể không được tốt sao?"
Cố Thường nhìn bụng Tiểu Bạch đã rất lớn, vuốt ve cằm hỏi: "Tiểu Bạch là bạch mã, Thiểm Điện là hắc mã, không biết Tiểu Mã sẽ là màu gì?"
"Chỉ cần không phải ngựa vằn là tốt rồi." Lục Đậu sau khi nói xong tưởng tượng Tiểu Mã mới sinh cả người đốm lấm tấm nhịn cười không được.
"Đi, đừng nói bừa, con của Tiểu Bạch nhất định thật là uy phong, rất đẹp mã." Cố Thường hy vọng Thiểm Điện cùng Tiểu Bạch thêm nhiều Tiểu Mã, hai bảo mã này đều là huyết thống cao quý, sinh ra Tiểu Mã nhất định cũng không phải là tầm thường.
Lục Đậu nheo mắt đột nhiên nói: "Tiểu
thư, Tiểu Bạch sinh Tiểu Mã chúng ta nuôi nó, về sau để cho tiểu thiếu gia cưỡi."
"Cái gì tiểu thiếu gia? Ngươi nói là ở kinh thành..."
"Không phải, là đứa nhỏ của tiểu thư và cô gia." Lục Đậu đối với năng lực phản ứng của chủ tử nhà mình không còn gì để nói.
Cố Thường nghe vậy mặt lập tức thiêu cháy, trách cứ: "Nói hươu nói vượn, ta vừa mới thành thân vài ngày ngươi liền nhớ thương tiểu thiếu gia!"
"Tiểu thư cùng cô gia cố gắng nhiều một chút rất nhanh sẽ có tiểu thiếu gia!" Lục Đậu không sợ chết nói xong thừa dịp trước khi Cố Thường nổi giận vội chạy trốn.
"Nha đầu kia..." Cố Thường tức giận trừng mắt, bắt giác sờ tay lên bụng, nàng vẫn còn trẻ con, còn chưa chuẩn bị làm nương cho tốt, hy vọng đứa nhỏ không nên đến quá sớm, chờ nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi mới đến đi.
Bất quá con của Tiểu Bạch để lại cho con nàng chủ ý này Cố Thường cảm thấy không sai, tưởng tượng một đứa nhỏ dáng dấp vừa giống mình vừa giống Lục Tử Triệt xinh đẹp cưỡi bảo mã uy phong lẫm liệt, bên môi nàng không tự chủ giương lên cười cưng chiều, nói với Tiểu Bạch đang cọ đầu vào nàng đòi ăn: "Tiểu Bạch cố gắng sinh một bảo mã thân thể xinh đẹp chạy nhanh, đừng làm cho nhi tử hay khuê nữa tương lai của ta mất mặt nha."
Một tiếng cười ở phía sau Cố Thường truyền đến: "Nương tử đây là vội vã muốn có đứa nhỏ sao?"
Cố Thường hoảng sợ, trợn tròn mắt xoay người chất vấn: "Chàng đến từ khi nào vậy? Đi không phát ra tiếng động như quỷ thế!".
Lục Tử Triệt vẻ mặt vô tội nhìn Cố Thường: "Là do nàng nghĩ đến hài tử quá mức nhập tâm, không liên quan đến ta."
"Ta mới không nghĩ đến hài tử, hài tử này đến càng muộn càng tốt." Cố Thường hừ nhẹ một tiếng, mặt bắt đầu đỏ lên, ngượng ngùng muốn chết khi bị hắn nghe được câu nói kia, chắc chắn hắn đang đợi cơ hội để chê cười nàng.
Ý cười bên môi Lục Tử Triệt suy giảm, nhăn mày khẽ mắng: "Nói gì vậy, sao lại ghét bỏ hài tử, về sau đừng nói loại lời này."
"Không nói cũng được, nhưng chàng không thể chê cười ta!" Cố Thường cò kè mặc cả.
" Được, chúng ta bỏ qua việc này." Tuy rằng Lục Tử Triệt bị lời của nàng nói chưa muốn hài tử làm ảnh hưởng một ít tâm tình, nhưng biết là do nàng không suy nghĩ nói ra, không nên để việc nhỏ này mà phá hư hôn nhân không tính vững chắc của hai người.
Thấy Lục Tử Triệt sắc mặt hòa hoãn xuống, không có tính toán, cũng không cười lời nàng nói, tâm Cố Thường thấp thỏm cuối cùng cũng thả xuống, bất quá vẫn có chút chột dạ, tiến lên nắm lấy tay áo hắn lấy lòng hỏi: "Sao chàng đã về rồi? Có khát không? Trở về phòng uống nước đi."
"Không cần, ta trở về một lát, chốc nữa còn có việc phải lập tức ra cửa." Lục Tử Triệt xoa bàn tay Cố Thường, nhìn nàng đang cố lấy lòng mặt mày dần dần nhiễm ý cười, khiến cả người hắn giống như đắm chìm dưới ánh mặt trời, làm người ta nhìn cũng có thể cảm giác được ấm áp.
Cố Thường kéo tay hắn đến chỗ ngựa, nói: "Nếu chàng có việc gấp thì mau đi làm đi."
Lục Tử Triệt nhanh chóng quét mắt qua bụng của nàng, khẽ nhỏ giọng hỏi: "Nàng không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, bụng đã tốt hơn rồi à?"
"Ta không yếu đuối như vậy." Cố Thường không được tự nhiên đẩy đẩy hắn, dù đã là phu thê, nàng cũng sẽ ngượng ngùng, ban ngày ban mặt cùng hắn thảo luận chuyện này.
"Ha ha." Lục Tử Triệt nhìn thấy biểu tình ngượng ngùng của nàng tâm tình thật tốt, cười lớn.
Mấy ngày sau, trên người Cố Thường đã sạch sẽ, bị Lục Tử Triệt đòi lại cả vốn lẫn lời, khi dễ nhịn không được khóc nhè, quyết định không để ý hắn vài ngày, muốn cùng hắn chiến tranh lạnh, nhưng hắn nói cho nàng biết sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát đi kinh thành, nếu nàng vẫn không để ý tới hắn vậy chỉ có thể không mang nàng đi cùng.
Cố Thường nghe vậy càng muốn khóc, đến cơ hội để nàng chiến tranh lạnh cũng không có, không nghĩ nhiều liền nói một câu "Không mang thì không mang, ta cũng không muốn đi đâu" đáng tiếc nàng không kiên trì được bao lâu, trái lại nàng thế mà lại chịu bị uy hiếp, nàng thật sự kìm nén, chỉ vì rất muốn đi kinh thành chơi.d.d.l.q.d.
" Làm sao chàng có thể chán ghét như vậy? Ta không biết nhìn nên gả sai người, ta muốn, ta muốn..." Cố Thường tức giận đến nắm chặt tay nện vào giường, ánh mắt hồng hồng như là thỏ con.
"Nàng muốn cái gì?" Lục Tử Triệt vòng hai tay trước ngực hừ nhẹ.
"Ta muốn bỏ chàng!" Cố Thường khiêu khích nói.
Lục Tử Triệt buồn cười nói: "Phải không? Nhạc phụ nhạc mẫu từng nói với ta, nếu là ta phụ nàng trước, bọn họ sẽ đồng ý cho chúng ta hòa ly, nhưng nếu như là do tình tình nàng trẻ con nháo muốn hòa ly hoặc đòi hưu thư, thì Cố gia không nuôi một lão cô nương, trực tiếp đưa đến am ni cô."
"Vậy ta sẽ không trở về nhà, tự sống một mình." Cố Thường tức run cả người, cha nương nàng làm sao có thể cùng Lục Tử Triệt nói loại lời này chứ!
"Bọn họ nói nếu nàng lựa chọn sống một mình chứng minh trong lòng nàng không có hai người, như vậy bọn họ liền thành toàn nàng, cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ, về sau không có quan hệ gì nữa."
"Không có khả năng! Cha nương ta sẽ không làm vậy với ta!" Cố Thường vốn là nói đùa, ai ngờ lại dẫn mấy thứ này đến, nàng lập tức nóng nảy, đứng dậy muốn trở về Cố gia tìm cha nương để hỏi.
Lục Tử Triệt vội vàng kéo nàng lại dỗ dành: "Được rồi, tốt lắm, là ta đùa nàng."
"Thật sự?" Cố Thường nửa tin nửa ngờ.
"Thật sự, không cần về Cố gia quấy rầy nhạc phụ nhạc mẫu, ta đã phái người đưa tin nói cho họ biết chúng ta hôm nay sẽ đến kinh thành." Lục Tử Triệt vuốt nhẹ mũi Cố Thường, thấy nàng yên tâm, hai mắt hắn bắt đầu không thành thật chuyển động toan tính, lập tức mở miệng, "Điều kiện tiên quyết là nàng phải nghe lời, bỏ tính trẻ con, bằng không chỉ một mình ta đi, như vậy chúng ta có hơn một tháng không thể gặp mặt, như thế nàng thải mái thời gian hết giận đúng không?"
Gương mặt Cố Thường u oán, nàng thật sự cảm thấy mình đã gả lầm người, tâm động thì thế nào? Nam nhân này không phải là người tốt!
"Chúng ta đi kinh thành uống rượu mừng của Quách Tiểu Trà, thuận tiện tìm vị Quách đại lang phiền toái kia được không? Nếu Quách thị lang không chào đón chúng ta, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp gây khó dễ cho hắn được không?" Lục Tử Triệt bắt đầu thả mồi.
Quả nhiên, Cố Thường hưng trí, buông thành kiến túm tay áo của hắn hỏi: "Thật sự có thể quấy rối? Sẽ không rước lấy phiền toái phải không?"
"Có vi phu ở đây, sẽ không có phiền toái, chúng ta chỉ là thuận tiện đổ thêm chút dầu, không quá mức là được."
Cố Thường lập tức nheo mắt cười, quả thực từ rất lâu nàng đã muốn khi dễ hắn ta một phen cho hả giận, đột nhiên lại cảm thấy nàng không có gả sai người, trượng phu này đúng là rất hợp khẩu vị nàng, ác không kém nàng thật thú vị.
Hai ngày sau, đôi tình nhân mang theo Uông Tiểu Phi cùng Lục Đậu hưng trí bừng bừng xuất phát đi kinh thành.
Đương nhiên người hưng trí bừng bừng là Cố Thường, Lục Tử Triệt bởi vì biết nguyên nhân rời đi, trong lòng nhớ đền tình huống Cố gia đối phó với tà giáo Hữu hộ pháp, khó tránh khỏi vì chuyện này mà ưu tâm.
Chỉ mong hết thảy thuận lợi, như vậy sau nay hắn mới dễ dàng ăn nói với Cố Thường, Lục Tử Triệt nhìn thê tử bởi vì có thể đi ra ngoài giải sầu mà nét mặt tươi cười như hoa trong lòng yên lặng thầm nghĩ.