Editor: Vivi
Thực ra sáu nam nhân kia phải cố hết sức mới đối phó được với nữ tử bị thương, bây giờ lại có thêm hai thiếu nữ, tinh thần lập tức tăng cao như binh sĩ đang hăng máu.
Cứ như vậy, cô gái kia liền trúng chưởng, không chú ý một chút thôi, vai lại đã trúng thêm một đao, tuy hất ngã một người, đâm vào chân một người, chỉ còn một người đánh nhau với bốn nhưng vẫn bị lép vế, một lát sau, nàng kia lại đã trúng thêm mấy đao, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng rõ ràng đã không chống đỡ được nữa rồi, tốc độ đánh nhau ngày càng chậm.
"Này thì kiêu ngạo, để xem đêm nay ngươi có thể chạy đi đâu, gia lập tức cho ngươi biết sự lợi hại của gia!" Một nam nhân trong đám người cầm kiếm chỉ vào cô gái, cười dâm loạn.
"Hừ, cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga, ngươi đi chết đi!" Giọng nói nữ tử bị thương mang theo giận dữ, liều mạng giơ kiếp lên, tiếp tục chém giết, nhưng do mất máu nhiều, rất nhanh đã bị bắt.
Sáu nam nhân vô cùng vui vẻ, bắt đầu tranh giành ai làm trước, cũng bởi nàng ta quá lợi hại hơn nữa lại xinh đẹp câu hồn, ai cũng muốn được "ăn thịt" nàng ta đầu tiên, vì thế lúc này, họ tranh giành nhau toán loạn.
Chuyện này Cố Thường không thể ngồi yên, nàng là nữ nhân, không thể chịu đựng được khi thấy sự trong sạch của nữ nhân bị uy hiếp, lúc đầu còn tưởng nàng ta có ân oán giang hồ, nàng không biết ai là người tốt ai là kẻ xấu nên không chõ mõm vào, nhưng lúc này không thể mặc kệ được.
Sáu nam nhân đang tranh giành thì thấy Cố Thường tới gần, không có ý tốt mở miệng: "Chậc chậc, mặc dù nhan sắc ngươi chẳng ra gì, nhưng cởi quần áo chắc vẫn có thể nhìn được, gia sẽ miễn cưỡng cho ngươi vui vẻ, nhưng mà ngươi quá xấu, ngươi đợi lượt sau đi... Ấy, sao ta lại ngã vậy?"
Không chỉ mỗi tên đang nói chuyện ngã chỏng chơ, những tên cũng đồng loạt ngã xuống, tay chân loằng ngoằng rải trên mặt đất mà không biết chuyện gì xảy ra, một lát sau ngay cả việc nói chuyện bọn họ cũng không mở miệng nổi.
Nữ tử áo đen cũng ngã xuống, đang vô cùng sợ hãi thì một viên thuốc nhét được vào miệng nàng ta, gần như là nàng ta lập tức khôi phục lại sức lực, ngồi dậy, nói:
"Cô nương hạ dược bọn họ sao? Lúc nào vậy?"
"Đương nhiên, những thứ khác bản cô nương không biết, nhưng ha thuốc thì vô cùng quen tay. Đúng lúc có gió, ta bôi thuốc trên cổ tay áo, gió giúp ta khiến bọn họ ngấm thuốc thôi." Cố Thường đến gần mới phát hiện ánh mắt nữ tử áo đen vô cùng xinh đẹp, đen bóng, ngập nước, lông mi dài cong vút, lườm người lqd hoặc lạnh lùng nhìn thôi cũng cảm thấy quyến rũ, mê hoặc.
Nữ tử áo đen lạnh nhạt nhìn Cố Thường: "Cảm ơn ngươi."
Sau đó xảy ra một chuyện khiến Cố Thường khiếp sợ, nữ tử áo đen đứng dậy rút kiếm giết sạch toàn bộ những người nằm đang trên mặt đất, hành động nhanh chóng sạch sẽ lưu loát, không chút do dự.
"Ngươi ...ngươi ....ngươi ...ngươi dám giết người!" Cố Thường sợ tới mức lùi lại liên tục, sợ máu bắn lên người nàng.
Nữ tử áo đen nhìn máu vẫn còn uốn lượn trên lưỡi kiếm, hừ lạnh: "Không giết bọn họ, chính là cho bọn họ cơ hội để giết ta."
Tim Cố Thường đập vô cùng nhanh, tuy sáu nam nhân đáng hận, nhưng nhìn thấy bọn hắn bị giết, nàng vẫn không thể nào chấp nhận được, bọn họ trúng mê dược của nàng trước rồi mới bị giết, phải chăng chứng minh rằng nàng giúp kẻ ác sao? Ý định của nàng là muốn bọn họ mê man một ngày một đêm để dạy dỗ họ thôi, sau đó nữ tử áo đen có thể trốn đi...
Dường như biết suy nghĩ Cố Thường, lúc nữ tử áo đen định đi, ma xui quỷ khiến thế nào quay đầu lại nói: "Ngươi không cần áy náy, bọn họ là lũ không chuyện ác nào không làm, là lũ cầm thú phá hỏng cuộc đời của vô số hoàng hoa khuê nữ, giết bọn họ chỉ là thay trời hành đạo thôi."
"Tỷ tỷ..." Cố Thường gọi nữ tử áo đen đang chuẩn bị rời đi, gọi xong lại mắng mình sao phải gọi nàng ta, giống như là hành động làm theo bản năng vậy, trong lòng trào dâng cảm xúc không muốn rời xa mà ngay chính nàng cũng không thể hiểu nổi.
Nữ tử áo đen cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói thanh: "Ta mới mười sáu tuổi thôi, ngươi thấy ta giống 20 tuổi lắm hả, hai chữ tỷ tỷ ta không nhận nổi đâu."
Cố Thường: "..."
Lục Đậu nhìn thấy toàn bộ, chân nhũn ra đứng không nổi, nói với tiểu thư nào đó đang bị "cười nhạo": "Tiểu thư, chúng ta mau đi khỏi nơi này thôi, lỡ bị người phát hiện ở đây có người chết, chúng ta phải ngồi tù đấy."
Cố Thường xốc lại tinh thần, sờ mặt mình rồi hỏi Lục Đậu: "Nhìn bản tiểu thư giống 20 tuổi lắm à?"
"Không giống."
"Ta đã nói rồi mà."
"Giống 19 thôi."
Cố Thường vừa thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy câu đó thì mắt lập tức trợn ngược, tức giận nói: "Ngươi nói lại lần nữa cho ta!"
Lục Đậu rất muốn khóc: "Tiểu thư ơi, bây giờ người đang dịch dung, đương nhiên
không thể xinh đẹp rồi, muốn người ta nhìn người thấy lớn tuổi, người còn muốn thế nào nữa?"
Ngẫm lại cũng đúng, nàng đang dịch dung, làm cho khuôn mặt thay đổi, càng nhìn càng thấy già hơn tuổi thật rất nhiều, khi lên Kinh Thành cũng thuận lợi hơn, Cố Thường tha cho Lục Đậu, đi thu xếp đồ đạc, đang đi thì bất ngờ quay lại hỏi: "Ngươi có cảm thấy nữ tử áo đen đó nhìn rất quen không? Tuy nàng ta che mặt, *vivi* nhưng ánh mắt của nàng ta, giống như đã thấy ở đâu rồi thì phải."
"Tiểu thư cảm thấy nàng rất quen đúng không, nô tì thấy rõ, nữ tử áo đen đó có ánh mắt giống tiểu thư như đúc!" Lục Đậu nói.
Cố Thường ừ một tiếng, vuốt mắt: "Giống thế sao? Còn giống hệt, chẳng trách lần đầu tiên nhìn nàng ta đã cảm thấy đôi mắt nàng ta đẹp như dòng suối trong, ánh mắt lúng liếng toát lên phong thái mê người, thì ra là bởi có ánh mắt giống hệt bản tiểu thư!"
(Vivi: rốt cục chị khen người ta hay tự khen mình vậy trời?????????)
Lục Đậu bị đánh bại bởi cô tiểu thư nhà nàng ta đang lên cơn trữ tình tự ca ngợi bản thân, mặt đen sì, đứng dậy nói: "Tiểu thư, bây giờ không phải lúc tự kỷ đâu, chúng ta mau đi thôi."
"Đi thôi, thấy sáu cái xác là ta cũng tụt hết cả cảm xúc rồi." Cố Thường nghĩ đến lời nói của nữ tử áo đen, sáu người này không chuyện ác nào không làm, khiến cảm giác áy náy của nàng biến mất, nàng cũng không rõ vì sao lại tin lời nàng ta như vậy, có thể bởi nàng ta có đôi mắt rất giống nàng.
Hai người mới ngủ được một chút, nửa đêm gặp chuyện, chẳng ai có tâm trạng đi ngủ tiếp, thu dọn đồ đạc xong, dắt ngựa lần theo ánh trăng, đi chậm rãi.
"Tiểu thư, lần sau, chúng ta đừng đi loại đường như thế này, rất nguy hiểm." Trong lòng Lục Đậu vẫn còn sợ hãi, thà đi đường vòng cũng muốn lượn qua đi chợ hoặc thôn trang chứ không muốn lòng vòng
trong rừng đâu.
"Ngươi nghĩ ta muốn đi đường này chắc? Không phải là vì không tìm thấy đường à?" Cố Thường đi lên phía trước, cũng không biết có thể đi ra khỏi cái chỗ quỷ quái này không nữa.
Lục Đậu ngậm miệng, không xác định được phương hướng không có quyền nói chuyện, nàng ta thông minh lựa chọn đi theo sau tiểu thư nhà mình, có đi nhầm đường cũng không phải tại nàng ta.
Hai người vẫn đi theo một hướng duy nhất, tới gần sáng thì ra khỏi rừng.
"Á, phía trước có thôn trang, chúng ta đi hỏi đường thôi, tiểu thư." Lục Đậu vô cùng kích động, không nghĩ tới, với cái đầu không tốt của tiểu thư, đánh bậy đánh bạ cũng có thể đi ra khỏi rừng.
Người ở thôn trang dường như vô cùng chất phác, Cố Thường và Lục Đậu tìm một ngôi nhà chỉ có hai vợ chồng già sống, nghỉ ngơi nửa ngày, lúc ăn cơm hỏi rõ đường, sau đó trả bạc rồi tiếp tục lên Kinh Thành.
Không muốn đi ngay lập lức, đêm hôm trước bị dọa sợ, ngủ cũng không ngon, các nàng phải tìm khách điếm nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ mới đi tiếp.
Trong lúc đi, luôn thấy có người nói về chuyện của nữ tử áo đen, phần lớn khi nhắc tới chuyện đó, giọng điệu ai cũng sợ hãi, hạ thấp giọng, nói nàng ta vô cùng xấu xa, giết người không chớp mắt, lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn không phân biệt ¤lqd¤ phải trái, Cố Thường nghe thấy, rất không thoải mái.
"Cô gái chúng ta gặp được chính là người mà bọn họ nói sao? Cô nương xinh đẹp như vậy, nói chuyện hơi lạnh lùng một chút, nhưng không phải nói những nam nhân kia đều là kẻ xấu hay sao? Nàng là thay trời trừ hại, không thể bởi người ta có khí chất lạnh lùng mà nói người ta là người xấu chứ." Cố Thường không nhịn được nói đỡ cho nữ tử áo đen nàng mới gặp một lần, nàng nhìn ra người đang ăn cơm là người giang hồ, người trong giang hồ đều có cuộc đời sống trên lưỡi dao? lqd Đã đáng thương, lại còn bị nhiều người dẫm đạp.
Lục Đậu nghe vậy sợ tới mức vội vàng nói nhỏ: "Tiểu thư, ngươi nói nhỏ thôi, không sợ người khác biết chúng ta đã gặp nàng à? !"
Bị nha hoàn nhát gan chọc tức, Cố Thường trợn mắt, vừa lườm Lục Đậu vừa cằn nhằn : "Sao ngươi lại nhát gan như vậy? Nhát gan thì nhát gan thôi, lại còn không có đầu óc, ngươi không biết quan phủ không quản lý chuyện giang hồ sao? Mặc kệ có bao nhiêu chết, người quan phủ đều làm như không biết, ngươi ngu dốt vừa vừa thôi."
"Thế à?" Quả thật, Lục Đậu không biết việc này, nàng ta vẫn cho rằng chỉ cần có người chết, có người báo án là quan phủ đều điều tra.
"Nói nhảm, nói không ngươi nghĩ rằng đến bây giờ, mẹ của ta có thể tiếp tục làm hiền thê lương mẫu chắc?" Cố Thường trợn mắt, thật ra năm đó cha nàng quan chưa được mấy năm đã từ quan về nuôi ngựa, chuyện này có liên quan rất lớn tới thân phận của mẹ nàng, năm đó không phải lqd là không thể giải quyết chuyện này, nhưng Cố Phong Niên không muốn để vợ yêu phải chịu uất ức, kiên quyết từ quan làm thương nhân.
Lục Đậu giờ mới biết chuyện ngày xưa của phu nhân, trước kia, phu nhân nhà nàng ta tung hoàng trên giang hồ, không có khả năng tay không vấy máu, không bị truy đổi, bắt giữ là bởi quan phủ không quản chuyện giang hồ cùng quan phủ, nhưng nàng ta vẫn vô cùng lo lắng: "Nhưng tiểu thư cũng không nên nói trước mặt người khác như vậy, nhỡ giang hồ trả thù nữ tử áo đen, họ tìm chúng ta thì làm sao bây giờ?"
"Biết rồi, tuổi còn nhỏ mà sao nói nhiều vậy, cẩn thận không ai lấy ngươi đâu."
Cố Thường cũng không phải đồ ngốc, đạo lý nhỏ như vậy sao có thể không hiểu, nhưng bởi nàng nghe được rất nhiều chuyện về nữ tử áo đen nói không đúng, trong lòng không thoải mái, muốn giải thích dùm nàng ta thôi.
"Hình như tiểu thư rất quan tâm nữ tử áo... Cô nương." Lục Đậu tò mò hỏi.
"Duyên phận đấy, có hiểu không? Nàng có duyện phận hợp với bản tiểu thư, có một số người nhìn một cái, trong lòng đã không nhịn được mà thích nàng ấy, giống áo .lqd.. Tỷ tỷ, có một số người mặc dù nhìn đi nhìn lại nhiều lần mà cũng không thuận mắt, có thích cũng không thích nổi, ví dụ như tên Lục Tử Triệt." Cố Thường bắt đầu nói tới lý luận không thực tế, để tránh bị nghi ngờ, hai người đều tự giác thay đổi cách gọi đối với nữ tử áo đen.
Trường hợp không có Logic này được gọi là không thể khống chế, Lục Đậu nghe tiểu thư nói chẳng hiểu tại sao lại thích nữ tử áo đen, nhưng nàng ta cũng chẳng _lqd_ khuyên bảo gì, dù sao đối phương cũng là nhân sĩ giang hồ, chưa chắc sẽ xuất hiện, sau này cũng không có cơ hội gặp lại, không cần phải quan tâm tới việc tiểu thư thích nữ tử áo đen.
Hai người vừa đi vừa nói, không biết đã đi bao nhiêu vòng luẩn quẩn, hỏi thăm bao nhiêu người, cuối cùng, trước khi trời tối tìm được một khách sạn coi như sạch sẽ.
"Chưởng quầy, cho một gian phòng hảo hạng." Lục Đậu nói.
"Khách quan, ngài tới thật đúng lúc, chỉ còn đúng một gian phòng hảo hạng thôi, nhưng mà phòng bên cạnh lại là phòng trọ của hai khách nam, xin hỏi hai vị cô nương..."
"Không quan trọng, cửa sổ chắc chắn là được." Cố Thường không thèm để ý nói.
Khách còn chẳng thèn quan tâm, chưởng quầy cũng không nói nữa, thu tiền thuê phòng, sau đó gọi tiểu nhị dẫn người phòng hảo hạng cuối cùng chưa có ai ở.
Cố Thường và Lục Đậu đều mệt mỏi, muốn về phòng, dùng cơm xong, sau đó lập tức nghỉ ngơi.
Dẫn các nàng đến trước cửa phòng, tiểu nhị rời đi, hai người đang định mở cửa vào phòng, ngay lúc đó, cửa phòng bên cạnh mở ra "Két..." Một tiếng mở, một nam tử đẹp trai, cả người mặt quần áo trắng, tay cầm quạt xếp, nhẹ nhàng tiêu sái bước ra. (vivi: oan gia nhà bà @@ >.