Đồng Thành cũng coi như là một thành phố lớn, Hứa Chỉ và Trần Hi đi dạo một vòng.Hắn đi dạo cửa hàng một chút, mua máy giặt, lò vi sóng, tủ lạnh, to to nhỏ nhỏ một đống lớn, dự định hiện đại hóa cho nhà cũ của mình.Ông chủ cửa hàng tất nhiên là mặt mày hớn hở. Hiện tại phần lớn đều sẽ mua trên mạng, rất hiếm thổ hào đến trực tiếp cửa hàng như vậy, cho nên hứa hẹn sẽ lập tức điều xe chở về thôn quê.Đối với đồ điện gia dụng, Hứa Chỉ cũng không có khuynh hướng mua trên mạng.Dù sao tính năng phần lớn cũng không khác mấy, hắn chủ yếu xem xét vẻ ngoài của dụng cụ, để làm sao thích hợp nhất với bố trí trong nhà.Tiếp đó, dưới sự dẫn dắt của Trần Hi, hắn lại đi đến một số cửa hàng, mua một chút máy móc và thiết bị. Ví dụ như súng phun nước cao áp, cưa điện, dụng cụ phun nước... Đều là những công cụ để cải tạo vườn nông.Dù sao, đây đều là công cụ cần thiết của tạo vật chủ mà!- Đóng gói, đóng gói tất cả lại, miễn phí đưa đến nhà cho anh bạn này.Đối mặt với thổ hào, ông chủ vui vẻ cười nói.Có chút thiết bị mấy ngàn đến hơn vạn, đến bây giờ Hứa Chỉ đã bỏ ra bảy, tám vạn, nhưng trên người vẫn còn có mười một vạn tiền tiết kiệm. Trong thời gian ngắn tuy không có tiền thu vào, nhưng hắn cũng lười suy nghĩ nhiều như vậy.Có tiền cứ tiêu, dù sao ta có sức mạnh của tiền giấy mà.Trên đường trở về, Hứa Chỉ ngồi phía trước lái xe điện, Trần Hi ngồi ở phía sau, nàng nhịn không được sờ sờ mái tóc đen nhánh của Hứa Chỉ, bỗng nhiên dùng sức nhổ ra một sợi tóc, trong nháy mắt làm cho Hứa Chỉ đau đến nỗi nước mắt đều sắp chảy ra, nhe răng trợn mắt nói,- Em làm gì đấy? Chân tay lóng ngóng!Trần Hi cũng rất giật mình, ném đi sợi tóc vừa nhổ, tràn đầy kinh ngạc,- Sợi tóc quá chắc chắn! Thật sự là anh đã trải qua những gì vậy?Hứa Chỉ rất đau đầu.Vì cái gì em cứ xoắn xuýt chuyện anh mọc tóc như vậy, chẳng lẽ anh không thể mọc tóc sao?Hắn im lặng một chút, sau đó rất đau khổ nói:- Anh nói này, là do trị bệnh bằng hoá chất, trị bệnh bằng hoá chất đó! Di chứng của nó đã được tu dưỡng khỏi rồi, anh cũng đâu phải bị hói bẩm sinh.- Thật sao?Trần Hi trừng to mắt.- Thật đó!Gương mặt Hứa Chỉ đầy vẻ chân thật.- Vậy thì thật sự quá khoa trương rồi.Trần Hi rất khiếp sợ.Dù sao đã đưa cơm được mấy ngày, nhìn dáng vẻ cũng không giống hồi quang phản chiếu, thật sự không hiểu làm sao lại thay đổi nhiều như vậy? Tóc mọc ra thì cũng thôi, liền ngay cả thân hình và gương mặt cũng trở nên đẹp trai hơn nhiều. Chẳng lẽ thật sự chỉ là do tu dưỡng tốt, cộng thêm việc rèn luyện thân thể ?Luôn cảm thấy có chút không đúng.- Nghi thần nghi quỷ, anh chẳng muốn để ý đến em nữa.Hứa Chỉ ngồi phía trước xe đạp điện, phía sau là Trần Hi với vẻ mặt choáng váng. Trên con đường đất về thôn, thỉnh thoảng gặp phải bãi phân trâu đều bị hắn đi xe nghiến qua.Dù sao xe cũng không phải của hắn.Hai bên là đồng ruộng chỉnh tề, thường thường có a di, đại thẩm nhiệt tình chào hỏi:- Ồ, tiểu Chỉ và nha đầu vừa mới vào thành về à!- Hai người trẻ tuổi các cháu nên đi dạo nhiều hơn một chút,.- Trong thôn chúng ta chỉ còn lại toàn người già, người trẻ tuổi không đi học thì cũng đi làm công, hiện tại cũng chỉ còn hai người các cháu thôi!- Chào Lý thẩm, Trương thẩm!Hứa Chỉ cười ha ha đáp lại,- Cháu mang theo Trần Hi ra ngoài, mua chút vật dụng sinh hoạt.Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống.Đã hơn sáu giờ, trên bầu trời đã lờ mờ nhìn thấy ánh sao. Nông thôn khác biệt với thành phố ô nhiễm nghiêm trọng, bầu trời sao ở nơi này rất dễ quan sát.Chắc chắn, cho dù có ở trong mảnh sa bàn cỡ nhỏ này, ở trong thời gian đêm tối dài đến năm mươi năm, cũng có thể nhìn thấy trăng tròn và bầu trời đầy sao, nhìn rõ ràng cái vũ trụ mênh mông rộng lớn và vô hạn khả năng này.- Thế giới đó mới nhỏ bé làm sao? Đối với bọn hắn thì hơn đã là hơn hai trăm năm dài dằng dặc, trải qua năm sáu thế hệ sinh lão bệnh tử, nhưng ở chỗ này của ta lại chỉ qua hơn hai ngày, chỉ là chút thời gian ra ngoài mua sắm mà thôi. . .Hứa Chỉ cười một tiếng, tạm biệt Trần Hi, sau đó trở lại sân nhỏ quan sát sa bàn một chút, lúc này mới vừa vặn biết được tin Gilgamesh sắp chết già từ Phó não Trùng Sào.- Đại khái trong tối nay, thậm chí trong nửa giờ.Phó não Trùng Sào nói.- Nhanh như vậy? Căn bản không có bất kỳ cảm giác