Hứa Chỉ trở lại trong nhà, đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu nước. Hắn khát nước, muốn uống một chén trà.Mồi lửa văn minh đã được đưa xuống.Loại trùng vượn toàn thân lông tóc rậm rạp này, hình thể càng giống người phương Tây, lấy tên Gilgamesh, một vị vua trong thần thoại phương Tây, liền có thể nhìn ra sự kỳ vọng của Hứa Chỉ đối với hắn.Thậm chí, loại gen thứ hai - Gen con mối mà trước đó trong giai đoạn thí nghiệm đám trùng vượn này không thể dung nạp được, Hứa Chỉ cũng giao cho hắn, có thể thấy được sự mong đợi rất lớn.Có thể chân chính quật khởi hay không, thì phải xem bản thân hắn rồi.Tiếp theo, Hứa Chỉ có vẻ rất hài lòng, bắt chéo hai chân, ngồi ở cửa ra vào nhìn các loại hình ảnh bên trong sa bàn,- Dọn dẹp một trăm mét vuông xây dựng sa bàn, nhưng mà bên cạnh vẫn còn thừa mười mấy mét đầu thừa đuôi thẹo. Nếu không, cũng dọn dẹp một chút?Hứa Chỉ ngẫm nghĩ, nói làm liền làm. Mặc dù hắn còn chưa nghĩ ra, phải dùng phần đất còn thừa làm gì mới tốt.Đông đông đông!Chưa đến một lát, cửa ra vào truyền đến tiếng đập cửa.Hai tay Hứa Chỉ để trần, đặt cái cuốc xuống rồi ra mở cửa. Ngoài cửa là nha đầu Trần Hi, đang xách một hộp đồ ăn nhìn hắn, sau đó cái đầu điên cuồng nhìn về phía sân vườn, hết sức tò mò,- Ồ? Anh đang xới đất sao?- Đúng, luyện tay một chút, đúc luyện thân thể.Hứa Chỉ cầm khăn mặt lau mồ hôi. Nàng không nhìn thấy cảnh vật bên trong sa bàn, nên chỉ cho rằng đang xới đất.- Khiếp sợ! ! Không nghĩ ra cao tài sinh làm việc ở công ty nước ngoài, từ năm ngoái tiền lương hơn chục ngàn, khi bản thân mắc bệnh nan y lại về nhà làm ruộng.Trần Hi gãi gãi đầu, nhìn vào nửa người trên tỷ lệ vàng, cơ bắp góc cạnh rõ ràng của Hứa Chỉ, mặt mo liền đỏ ửng, yên lặng mắng một câu rồi lảng sang chuyện khác,- Anh Hứa Chỉ, thức ăn em để chỗ này nhé! Cái đó, anh cần giúp một tay không ? Ở nhà em cũng giúp mẹ cấy mạ, vườn trái cây nhà anh hoang phế lâu rồi, dù gì nó cũng hơn một trăm mét vuông mà? Hiện tại chỉ có một mình anh, căn bản không giải quyết được!- Không cần!Hứa Chỉ cười ha hả nói:- Không có cách nào! Tuy vườn lớn nhưng anh chỉ tùy tiện khai khẩn một chút đất, trồng chút hạt giống, có lẽ có thể trồng ra một đóa hoa đẹp đẽ khiến người khác phải tán thưởng.- —— Ừm!Trần Hi hiếu kỳ thở một hơi, vỗ ngực cam đoan,- Vậy anh hãy làm ruộng thật tốt! Muốn ăn cái gì thì nói với em! Em và Lý thẩm của anh, sẽ làm cho anh ăn!Sau đó nhún nhảy chạy đi.Cuối cùng, nàng còn vụng trộm bổ sung một câu, giáng cho Hứa Chỉ một lần bạo kích,- Trước đó còn uể oải như vậy, bỗng nhiên gương mặt trở nên hồng hào, mái tóc cũng mọc lại, khẳng định là hồi quang phản chiếu rồi. . . Đoán chừng không sống được mấy ngày. Trước khi chết, em phải chiếu cố anh thật tốt.Hừ??Mọc tóc thì nhất định phải chết?- Trời ạ, đem cơm đến xem như bữa cuối cùng của ta sao, cô nàng này quá sỉ nhục người rồi. Ta lúc này mới ung thư dạ dày giai đoạn giữa mà thôi.Hứa Chỉ thở phì phò, trừng nha đầu này một chút, thuận tay mở hộp cơm ra.Bên trong được xếp đặt rất tỉ mỉ.Trứng chần, cà rốt, rau xanh xào thịt, nhìn rất ngon mắt. Ăn một miếng lớn, lập tức cảm giác trong miệng đầy mùi thơm ngát, rất sảng khoái.Mùi vị quê hương!Ăn ngon!Thật là thơm!- Tay nghề của nha đầu này đúng là không tệ! Có lẽ do ta đã là một người mắc bệnh ung thư sắp chết, nên nàng mỗi ngày tới đây đưa đồ ăn ngon cho ta. . .Ung thư cần phải chú trọng ẩm thực, đặc biệt là ung thư dạ dày, những đồ ăn ngon đầy dinh dưỡng như vậy, hắn ăn rất sảng khoái, sau đó nằm co quắp ở trên ghế không muốn nhúc nhích.Sau đó một lát, bắt đầu làm một chút việc vặt, thuận tiện dọn dẹp một vài chỗ trong vườn trái cây.Ở bên trong vườn làm xong việc nhà nông đến mức toàn thân lấm lem đất bùn, hắn liền bắt đầu giặt quần áo, vắt khô từng cái từng cái một, sau đó treo lên trên dây thừng,- Đúng rồi, lúc nào nên vào thành phố mua một cái máy giặt về.. . .Ngày thứ hai, nha đầu mặt tròn Trần Hi đưa thức ăn đến, có vẻ nàng đã đưa nghiện rồi.Nhưng khi đối mặt với dáng vẻ thương hại và đồng tình với một người bị bệnh nan y của nàng, Hứa Chỉ đúng là ai đến cũng không từ chối.Ở trong nhà xới đất, còn có người đưa đồ ăn ngon, chiếu cố một người mắc bệnh nan y sắp chết như mình, để hắn cảm thấy cái thế giới này tràn ngập tình yêu thương. Còn có gì thoải mái hơn cuộn sống điền viên như này nữa chứ?Không hề có!Hái cúc dưới rào đông, thản nhiên nhìn Nam Sơn.Sinh hoạt thanh đạm của nhà nông, hắn đã mơ hồ có được loại ý cảnh ẩn cư đó.Một ngày ngắn ngủi này, đối với Hứa Chỉ thì rất ngắn, ba bữa cơm, sau đó ngủ một giấc. Nhưng đối với sa bàn thì đã qua một thời giàn dài, một trăm năm đằng đẵng. Đối với trùng vượn có tuổi thọ bình quân bốn năm mươi năm, thì bọn chúng đã sinh sôi qua hai đời.Bây giờ đã đi qua hai đời người, con trùng vượn ngây ngô tiếp nhận bó đuốc văn minh năm đó, hắn đã chết già rồi sao?Cũng không có!Hắn cho Hứa Chỉ kinh hỉ rất lớn.Hứa Chỉ đã ghi chép lại tiến trình văn minh của bọn hắn một cách rõ ràng.Sau khi Hứa Chỉ rời đi mười năm, Gilgamesh dẫn đầu trùng vượn tiếp tục chạy nạn.Hắn sợ hãi thán phục tại sao thế giới lại có ngọn lửa thần kỳ như vậy, ngọn lửa có thể đun sôi đồ ăn, ngọn lửa có thể xua đuổi cự thú trong đêm tối, ngọn lửa có thể cung cấp sự ấm áp trong đêm đông rét lạnh, duy trì nhiệt độ cơ thể.Biết vận dụng ngọn lửa, đại biểu cho khởi nguyên văn minh.Mà thanh kiếm Damocles được lưu lại kia, đã trở thành vũ khí vô địch ở mảnh rừng rậm nguyên thủy này. Gilgamesh mượn nhờ vũ khí sắc bén, chém giết vô số cự thú, giúp mọi người kéo dài hơi tàn, bắt đầu có được sức phản kháng.Ở năm thứ hai mươi.Gilgamesh thoát ly sự ngây ngô, đã là người