Thấy anh quỳ gối như vậy Gia Kì cũng không có phản ứng gì.
Thật ra cô cũng không muốn bỏ đứa bé, nó cũng con của cô là máu thịt của cô, cô cũng rất đau khi nói không cho phép nó chào đời.
Nhưng cuộc đời lại quá nghiệt ngã, sự xuất hiện của nó bây giờ thật không đúng lúc.
Chỉ còn vài ngày nữa là cô sẽ tốt nghiệp và chuẩn bị chạm ngưỡng đến ước mơ của mình là được đến Paris thủ phủ của những nhà thiết kế hàng đầu thế giới.
Đó là ước mơ mà Gia Kì luôn mơ đến nhưng hiện tại cô lại gặp phải bế tắc như thế này.
Lăng Bắc Dịch quỳ đến gần sát cô ôm chầm lấy bụng của Gia Kì
" Hãy cho anh được phép nhìn thấy nó ra đời, anh xin em"
Nghe những lời Lăng Bắc Dịch nói cô hơi bắt ngờ anh cần đứa bé đến vậy sao.
" Anh biết rằng anh không phải một người người tốt, nhưng vì đứa bé em có thể lấy anh không"
" Nếu như cậu đã làm đến nước này thì nên xem xét kỹ lại chuyện cậu vừa nói" bà Lưu tiến đến đỡ Lăng Bắc Dịch đứng dậy.
Ban đầu bà Lưu rất tức giận khi biết Gia Kì mang thai khi chưa lập gia đình, nhưng khi biết bố của đứa bé là người có trách nhiệm như vậy thì bà cũng thấy an tâm.
" Cậu ta đã có thành ý đến như vậy rồi con cũng đừng làm khó người ta như vậy nữa.
Đứa nhỏ cũng vô tội và nó sinh cũng cần phải có bố"
Đã đến nước này cô không đồng ý cũng không được, cô cũng muốn đứa bé được chào đời.
Mẹ cô và Lăng Bắc Dịch cũng đã nói đến như vậy cô không đồng ý thì sẽ là người không biết lí lẽ.
Gia Kì thở dài" Tôi đồng ý với việc anh vừa nói"
Lăng Bắc Dịch và Lăng Y Tuyết vui mừng không thôi, cuối cùng cô cũng đồng ý.
" Tốt quá rồi, thật tốt khi cậu đồng ý"
Lăng Y Tuyết chạy đến ôm cô vui mừng đến rơi nước mắt.
Nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt Lăng Bắc Dịch một giọt nước mắt rơi lặng lẽ trên mặt anh, có lẽ đây là giọt nước mắt hạnh phúc trong cuộc đời anh.
" Tôi muốn bố mẹ cậu đến đây nói chuyện về chuyện hôn sự của hai đứa"
" Ngày mai bố mẹ cháu sẽ đến ngay ạ"
Y Tuyết liền nói thay cho Lăng Bắc Dịch vì Lăng Y Tuyết biết rõ nếu như