Bác Sĩ bước ra khỏi phòng liền mắng Lăng Bắc Dịch không thương tiếc "Anh không biết phụ nữ đang mang thai không thể xúc động mạnh sao"
"Cái gì! Mang thai sao" Lăng Bắc Dịch bất ngờ đến ngớ người cô có thai khi nào chứ sao cô không nói cho anh biết.
"Anh là chồng mà không biết vợ mình đang mang thai à.
Thai nhi cũng đã được 3 tháng tuổi rồi."
Anh nghĩ thầm " Đã 3 tháng tuổi rồi sao có lẽ là từ cái đêm ở Pháp lần trước, đạn của anh chất lượng vậy sao một phát đã đến đích rồi" anh bỗng chốc bật cười thành tiếng.
Bác Sĩ đứng cạnh bên cứ ngỡ bị vấn đề về thần kinh chỉ biết lắc đầu.
"Anh lo mà chăm sóc tốt cho vợ mình đi".
.....
Đến lúc Lưu Gia Kì tỉnh lại trời cũng đã tối cô mở mắt ra khung cảnh vẫn rất quen thuộc, đây là phòng của cô nhưng cả gra giường và niệm cũng đã được thay mới.
"Cạch" Lăng Bắc Dịch bưng tô cháo trên tay đến để cạnh bên bàn trong phòng "Em tỉnh rồi sao, em ngồi nghĩ đi để anh mang cháo đến cho em".
Lưu Gia Kì vẫn còn rất giận Lăng Bắc Dịch cô không thèm nhìn đến anh quay mặt sang hướng khác.
"Vợ à em nghe anh giải thích đi, tối hôm qua anh bị cô ta bỏ thuốc nên dẫn đến những thứ mà em thấy.
Nhưng em hãy tin anh..anh và cô ta không có xảy ra chuyện gì hết" anh dùng hết năng diễn thuyết của mình để giải thích cho Lưu Gia Kì hiểu.
"Em xem anh có trích lại camera phòng bếp thấy rõ cô ta bỏ thuốc anh thật mà" anh bật máy chiếu lên cho cô xem.
Lưu Gia Kì nhìn xem thì thật tối đó cô ta đã bỏ sẵn thuốc vào ly rượu của anh rồi đem đến cho anh uống thật.
Còn những chuyên sau đó thì cô điều chứng kiến hết.
"Vợ à.
Tại sao em mang thai mà không nói cho anh biết." Lăng Bắc Dịch quay sang trách vấn Lưu Gia Kì cô ngỡ ngàng trước câu hỏi của anh.
"Biết làm sao được chứ, tôi định tạo bất ngờ cho anh nhưng ngược lại người bất ngờ là tôi đây này" cô cười mỉa mai chính mình.
"Không đâu anh thật sự rất vui đó" Lăng Bắc Dịch đem cháo đến ngồi cạnh cô.
"Vậy nên bây giờ em ăn một chút cháo đi từ qua đến nay em vẫn chưa ăn gì mà".
"Không cần anh mang đi chỗ khác đi, tôi không ăn đâu" Lưu Gia Kì định nằm xuống thì bị Lăng Bắc Dịch ôm chầm lấy vỗ về.
"Anh xin lỗi, anh không nên để cô ta vào nhà làm ra những chuyện như vậy.
Tất cả là tại anh, anh cứ nghĩ cô ta như em gái mình không ngờ cô ta lại là người