Vừa mở mắt, anh đã đứng ngay trước mặt.
Chớp chớp mấy lần, vẫn là anh.
“Anh chưa đi à?”
“em nghĩ anh có thể để em một mình ở đó sao?” Anh đến gần, nâng mặt tôi lên, làm tôi không thể né tránh ánh mắt da diết đó. “Em không định nói gì với anh sao?”
“Lâm Nhĩ Tích rất hợp với anh, em không hợp.”
“Anh yêu em.”
“Vâng...” Tôi cúi đầu không dám nói thêm.
“Vẫn yêu anh đúng không? Đêm qua không phải là ảo giác, phải không?”
Tôi định dùng sự im lặng để phản bác, nhưng vừa nghĩ người trước mặt mình là Trần Lăng , tôi lại không thể kiềm chế, ngước lên ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của anh...
Đẹp thật.
“Anh rất hài lòng với câu trả lời của em.”
“Ô...” Sao tôi lại quên anh là Lâm Quân Dật, người đàn ông luôn có tư duy logic trong những hoàn cảnh thông thường.
“Bất luận trước kia vì sao em xa anh, bây giờ em cứ thử xa anh lần nữa, xem anh có dám bóp chết em không.”
Tôi có thể làm thế nào đây, lẽ ra tôi nên vô tư lựa chọn cách từ bỏ để viên tròn cho hạnh phúc của người khác.
Năm đó, tôi đã làm như thế, cuối cùng đổi lấy nỗi hối hận triền miên.
Thôi, tùy anh vậy.
“Được ròi, em về công ty đợi anh... em không xa anh nữa, dù anh cưới Lâm Tích Nhĩ, em vẫn ở bên anh.”
Có được tình yêu của anh là đủ, tôi không cầu gì hơn.
Như thế là tội lỗi, nghiệp trướng hay sa đọa cũng chỉ vì câu nói của anh: Hai người không thể gặp lại nhau.
Trở về công ty, tôi đến phòng tài vụ quyết toán, thấy họ đang bàn về mối quan hệ giữa tôi và Lâm Quân Dật, coi đó là chuyện kinh thiên động địa.
“Diêu Băng Vũ thật bản lĩnh.”
“Ôi dào. Ông chủ chỉ chơi bời vậy thôi, không có chuyện cưới xin đâu.”
“Tôi đã bảo cô ta có ý đồ với ông chủ mà, mọi người lại không tin.”
“Chẳng phải cô ta đã có chồng rồi sao? Đàn bà lẳng lơ như vậy, sớm muộn cũng bị báo ứng...”
“...”
Dù tôi đã chuẩn bị tâm lý nhưng những lời đó ù ù dội vào tai vẫn thấy đau.
Đời là thế, người ta không quan tâm đến nội tình, chỉ dựa vào suy nghĩ cá nhân để bôi nhọ, bóp méo.
Ôi. Dù sao cũng bị bóp méo, tình yêu của tôi cũng có cao thượng gì đâu, cuối cùng tôi cũng chỉ là ả tình nhân, không hơn.
Lấy hết dũng khí, tôi gõ cửa, cắt ngang cuộc bàn luận rôn rả của họ: “Xin hỏi trưởng phòng Dương có đây không ? Có tờ phiếu chi Lâm tổng đã kí, tôi đến đổi lấy tiền mặt.”
Mọi người ngay lập tức giả bộ chăm chú làm việc.
Trưởng phòng Dương không hỏi gì thêm, nhìn con số rồi đưa tiền cho tôi, khi tiền đã giao vào tay tôi, sự khinh bỉ trong mắt anh ta cũng lên tới cực điểm.
“Cảm ơn.” Tôi làm như không có chuyện gì, bước ra ngoài, biết rõ mình đi khỏi, họ sẽ tiếp tục bàn tán, nhưng cũng chẳng biết làm sao.
Ai bảo tôi lựa chọn con đường này, hôm nay có thể trốn tránh, sau này liệu có thể trốn mãi không?
Chưa đến ba giờ chiều, Lâm Quân Dật đã trở về, tâm trạng rối loạn của tôi đã dịu đi phần nào, bỗng không biết nói gì.
Tôi đứng dậy, khách khí nói với anh: “Lâm tiên sinh.”
Anh đến bên bàn làm việc của tôi: “Mệt không ?”
Tất cả tủi nhục của tôi lập tức tan biến vì câu nói đó.
“Vẫn ổn.”
“Anh còn bận chút việc.” Anh nghe tai tôi nói nhỏ: “Đợi anh...”
Qua lớp cửa kính, tôi thấy anh trầm ngâm trước máy tính, thỉnh thoảng ánh mắt chúng tôi gặp nhau trên ô kính cửa sổ, vẻ mặt anh đầy mãn nguyện, ánh mắt chan chứa hạnh phúc.
Tôi mỉm cười, cúi đầu, tiếp tục làm việc, niềm vui lại dâng trong lòng.
Như thế này là quá đủ.
Không lâu sau, Lâm Quân Dật cầm áo khoác bước ra: “Anh đưa em đi đón Tư Tư .”
Tôi nhìn đồng hồ. mới ba giờ mười phút: “Sớm thế ư?”
“Đã muộn rồi.”
Tác phong này quả thật không gióng một Lâm Quân Dật miệt mài làm việc thâu đêm.
Chúng tôi tới nhà trẻ, đứng trước cửa lớp, nhìn thấy Tư Tư đang chơi chò cắt dán giấy cùng các bạn, một cậu bé rất khôi ngô đứng cạnh lúc đưa kéo, lúc đưa keo dán cho Tư Tư , xem chừng khá bận rộn.
Vừa nhìn thấy tôi, Tư Tư cười thật tươi.
“Mẹ. Mẹ.” Khi nhìn thấy Lâm Quân Dật phía sau lưng tôi, nụ cười của nó càng rạng rỡ, chạy tới lao vào lòng anh: “Chú.”
Tôi vừa định bước lên ôm nó, Lâm Quân Dật đã nhanh chân hơn, sải một bước ôm lấy Tư Tư , hôn lên má nó.
Tư Tư cười tít mắt, ôm chặt cổ anh, cũng hôn mạnh vào má anh.
Đó chính là tình cha con.
Ngoài cửa sổ bầu trời xanh không một gợn mây, gió đua đưa cành liễu như vốt ve là liễu yếu mềm.
Lâm Quân Dật ôm thân hình bé bỏng mảnh dẻ của Tư Tư , đây đích thực là bức tranh đẹp đên rơi nước mắt.
Lúc này, tôi có nên nói sự thực với anh, nếu biết Tư Tư là con gái mình, anh sẽ phản ứng thế nào? Liệu có như bố anh năm xưa, nhất định cho con bé một danh phận.
Tôi đang do dự thì anh nói: “Hôm nay, ở bệnh viện anh đã gặp một đứa bé có lẽ cũng bằng tuổi Tư Tư .”
“Thật sao?”
Anh bế Tư Tư đến gần tôi, ánh mắt sắc như muốn cắt đứt người tôi: “Nó luôn miệng gọi mẹ và ... bố.”
Tôi giật mình, tôi hiểu ý anh. Còn chưa biết nên trả lời thế nào, anh đã túm cánh tay tôi, hơi nóng theo các ngón tay chạy thẳng vào lòng tôi.
Anh buông tay, vuuots ve khuôn mặt phúng phính của Tư Tư : “Nói chú nghe, Tư Tư có bố không ?”
“Bố...” Tư Tư dẩu môi, xịu mặt buồn bã.
Lâm Quân Dật không hỏi gì thêm, liếc tôi một cái, bế Tư Tư đi lên trước.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao tầng dày đặc chắn tầm nhìn của tôi, không nhìn thấy chân trời, chỉ thấy những khoảng trời nhỏ hẹp với những đám mây đỏ như máu lướt qua...
Một bên là người thân, bạn bè, tài sản, một bên là người yêu và con gái, bên nào quan trọng với anh hơn? Anh sẽ lựa chọn thế nào, tôi không biết...
Ngồi trên xe, anh đặt Tư Tư trong lòng, châm thuốc hút, nhìn con đường rộng phía trước hỏi: “Em định nói sự thật hay để ngày mai anh đưa con bé đi xét nghiệm ADN?”
“ADN...”
“Chiều nay anh đã tra hộ tich của em... Em chưa kết hôn. Con gái em, Diêu Tư Tư bón tuổi...”
tôi không dám nhìn vào mặt anh lúc này, ánh mắt chắc sẽ như dao muốn băm tôi thành từng mảnh.
“Anh ngốc thật, không hề nghĩ có thể em chưa kết hôn.” Anh điều chỉnh hơi thở gấp, nói tiếp: “Anh chỉ cho là Tư Tư thiếu tình cảm của người cha, chồng em không tốt, nhưng không thể nghĩ, Tư Tư lại là ... con anh. Tai sao em mang thai con của anh mà vẫn bỏ rơi anh?”
Câu cuối cùng Lâm Quân Dật nói hơi to, làm cho Tư Tư sợ hãi nhìn tôi: “Mẹ...”
Lâm Quân Dật khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào của Tư Tư: “Tư Tư ngoan nào.”
Nếu không chính tai nghe thấy, tôi đã không thể tin anh có thể nói ra những nời như thế.
Anh khởi động xe, lạnh lùng buông một câu: “Có thời gian anh sẽ từ từ tính sổ với em!”
Ăn xong bữa tối, tôi đặt Tư Tư lên giường, nằm ngả bên cạnh, vừa vỗ lưng vừa khe khẽ hát ru những bài nó thích.
Lâm Quân Dật ngồi cạnh giường nhìn chúng tôi, dưới ánh đèn, mắt anh như đọng nước.
Tư Tư nằm trong lòng tôi, thỏ thẻ: “Mẹ ơi, chú giận à?”
Tôi ngoái đầu nhìn anh cười: “Không đâu, chú ấy...”
“Làm sao mà giận?” Anh ngồi dịch lại, xoa đầu con bé. “Tư Tư, lần sau đừng gọi như thế, ọi chú là bố được không?”
Căn phòng tràn trề ấm áp, tôi đẩy anh, nói nhỏ: “Đi đi, ai bảo Tư Tư là con anh?”
“Có phải em muốn anh dùng cực hình em mới chịu thừa nhận?”
“Anh...” Tôi chưa kịp châm chọc anh vài câu, đã thấy Tư Tư thầm thì vẻ bí mật: “Không được, cô Dương Dương nói không được gọi bố trước mặt mẹ, mẹ sẽ ôm cuốn sổ cũ rồi khóc...”
Liễu Dương thật là... Sao lại dạy trẻ con như thế?
“Cô Dương Dương còn nói gì với cháu nữa không?”
Anh hỏi.
“Cô nói, bố sẽ không bao giờ trở về nữa, bố không cần mẹ, thế nên Tư Tư không thể gặp bố... sau này chú sẽ chăm sóc chúng ta.”
Lâm Quân Dật lườm tôi: “Sao lại nói năng vô trách nhiệm như vậy?”
Nhữ lời này quả là có hơi thiếu trách nhiệm, Liễu Dương sao lại dùng lời thoại trong phim của Quỳnh Dao đầu độc tâm hồn non nớt của con bé thế cơ chứ? Tôi vẫn định để Tư Tư lớn thêm chút nữa rồi sẽ nói với nó: “Bố con đã yêu người khác, mẹ vĩ đại đã tác thành cho họ.”
Tư Tư nói một lúc, trán bắt đầu nhăn nhăn, mắt ươn ướt, cuộn tròn trong lòng tôi, không giám nói gì nữa.
“Mẹ... Con nhớ bố.”
Tim tôi thắt lại, cắn răng cố kìm nước mắt: “Tư Tư đừng khóc... Cô Dương Dương đùa con đấy, bố không nhớ mẹ con mình, mà do mẹ sai, mẹ không biết tha thứ, nên đã làm bố bị tổn thương...” Nói đoạn, tôi không kìm được nước mắt, để Tư Tư đó, nhào vào lòng anh, tìm chút hơi ấm từ vồng ngực ấy: “Em sai rồi, là tại em, em đã làm tổn thương anh, em cũng không chăm sóc tốt cho con gái chúng ta, để nó chịu bao nhiêu khổ tủi... Em sai rồi, anh thâ thứ cho em được không?”
Anh ôm tôi, khẽ vỗ vai.
Dỗ Tư Tư ngủ xong, chúng tôi ra khỏi phòng ngủ. Anh ngồi xuống đi văng ngoài phòng khách.
“Một việc quan trọng như thế, tại sao lại giấu anh? Nếu anh không phát hiện ra, em còn định giấu đến bao giờ?”
Anh dừng lại một lát, giọng nghèn nghẹn. “Bao nhiêu năm, em đã chịu tủi nhục thế nào, tại sao không nói, nhất định một mình gánh chịu... Sau khi làm tim anh đầy thương tích, lại muốn anh suốt đời ân hận phải không?”
“Em không muốn làm anh khó xử, không muốn anh mất tất cả.”
“Vậy em định sau
khi anh lấy Nhĩ Tích, thừa kế tài sản, có cuốc sống hoàn mỹ như thiên hạ tưởng, rồi mới nói, tất cả là do em hy sinh tác thành cho anh, em muốn thấy anh tức ói máu phải không?”
Tôi cứ nghĩ chỉ có phụ nữ mới bất chấp, thì ra anh cũng biết cách làm đau người khác như vậy.
Bằng ấy năm sống ở mỹ, sao anh không nói tiếng Anh?
Tại sao tiếng mẹ đẻ vẫn lợi hại như thế?
“Chúng ta có cách nào tốt hơn không?” Tôi ngồi bên, ngả đầu vào vai anh. “Em yêu anh, em không cần danh phận... Nếu có thể, em muốn làm thư ký cho anh suốt đời, làm người phụ nữ hiểu anh nhất!”
“Băng Vũ, hãy nói thật xem, em có hận thù gì với anh không? Sao em nghĩ ra cách đó để giày vò anh?”
“Nghe nói hai người yêu nhau, thực ra kiếp trước là kẻ thù của nhau, kiếp này họ dùng tình yêu để trả thù nhau.”
Lâm Quân Dật cười đau khổ.
Hơn mười năm qua, tôi và anh yêu nhau là để giày vò nhau.
Khi anh yêu tôi như vậy, tôi lại viện lý do “không hợp” để cắt đứt tình cảm của anh, mấy năm sau, lúc tôi bất ngờ được làm thư ký của anh, lại khiến anh ngày nào cũng nhìn thấy tôi, nhớ mà không thể nói, yêu mà không thể thổ lộ.
Đến bây giờ, nếu anh lấy người khác, tôi sẽ nói với anh rằng, tôi yêu anh, rằng những năm qua tôi vẫn chờ anh, tôi đã chịu đựng bao khổ cực nuôi con của anh!
Rốt cuộc tôi với anh đã có thâm thù gì đây?!
Nếu không cố tình báo thù, hà tất dầy công sắp đặt như thế.
“Bao năm qua có một câu hỏi anh vẫn chưa tìm ra lời giải, tại sao em kiên quyết ra đi như thế.” Anh nhếch mép tự trào. “Nhìn thấy em cùng người đàn ông khác trong quán ăn, anh cho rằng em phản bội anh, yêu người khác, lúc đó anh hận đến muốn bóp chết em... Bây giờ nghĩ lại, hình như nguyên nhân không phải như thế.”
“Lâm Nhĩ Tích chưa nói với anh sao?” Đối với Lâm Quân Dật, những lời đó không nên nói quá nhiều, tự anh sẽ hiểu.
Mắt anh ngưng lại rất lâu, dần trở nên mông lung.
Sắc mặt mỗi lúc một xám, xám hơn cả bầu trời bên ngoài.
“Em... đã gọi điện cho Lâm Nhĩ Tích, cô ấy nói cô ấy là vợ chưa cưới của anh. Chỉ cần em rời xa anh, anh sẽ quay về với cô ấy... Lâm Nhĩ Tích còn nói, nếu em thật lòng yêu anh, đừng làm anh khó xử.”
Anh nghiến răng, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh.
Anh đứng dậy, bước nhanh ra cửa.
“Anh đi đâu?” Tôi chạy theo, kéo lại. “Thôi anh, mọi chuyện cũng qua rồi...”
“Qua rồi? Cô ta đã lừa dối anh suốt năm năm, sao có thể cho qua?”
“Có lẽ cô ấy cũng không nghĩ, chỉ vì câu đó mà em rút lui.”
“Nếu không lường trước hậu quả, cô ta đã không nói thế!” Anh bất lực nhìn tôi. “Băng Vũ, em không hiểu Nhĩ Tích, tâm địa cô ta rất khó lường!”
“Cho dù năm xưa cô ấy cố tình cũng bởi vì yêu anh... Anh đi tìm cô ấy thì sao? Có thể lấy lại không?”
Lúc này, được ở bên anh, tất cả đều không quan trọng.
“Nỗi khổ cực của em và Tư Tư, em định cứ thế cho qua?”
“Một cô gái để có được tình yêu, dù sai cũng có thể lượng thứ... Bây giờ em chỉ muốn anh ở bên em và Tư Tư, không bao giờ xa nhau nữa.”
“Trần Lăng...”
mỗi lần gọi tên anh, tim tôi lại đập rộn ràng, tình yêu lại chan chứa như xưa...
Anh quay người ôm tôi: “Được! Anh sẽ không đi đâu nữa!”
Đêm hôm đó, dưới ánh trăng mờ, Tư Tư nằm trên cánh tay Lâm Quân Dật, ngủ rất ngon.
Nhìn hai người thế này mãi mãi, cũng là hạnh phúc.
“Sao em vẫn chưa ngủ?” Anh dùng bàn tay kia lau nước mắt cho tôi.
Tôi hỏi lại: “Còn anh, sao cũng chưa ngủ? Anh đang nghĩ gì?”
Trong bóng tối, nghe thấy anh thở dài: “Đang nghĩ những năm qua em sống thế nào.”
“Em sống rất tốt, Tư Tư rất ngoan, cũng rất đáng yêu.”
“Tốt? Tốt đến mức năm năm mười sáu lần đuổi việc?”
Tôi không biết nói gì, không biết nhắm mắt giả ngủ thì liệu quá khứ có qua đi.
Im lặng bao trùm.
Anh nói, giọng hơi run: “Xin lỗi... Lúc đó lòng anh rối loạn, không để ý suy nghĩ của em. Nếu anh chịu nắng nghe, mọi chuyện có thể không như thế này.”
“Không như thế này thì thế nào? Liệu anh có thể không quay về?”
Con người khi đối mặt với những việc không thể cứu vãn luôn viện đủ mọi giả thiết, dù có vạn giả thiết, việc phải xảy ra vẫn cứ xảy ra.
“ Lâm Nhĩ Tích không sai, cô ấy nói đúng, nếu thực lòng yêu anh, không nên làm khó anh. Năm xưa, giữa em và người thân, cho dù anh lựa chọn ai, cũng đều khiến anh suốt đời day dưt, nuối tiếc. Bốn năm chơ đợi của em đổi lấy ngày hôm nay đã là kết cục có hậu lắm rồi.”
Không thể phủ nhận Lâm Quân Dật hôm nay mới là người đàn ông đích thực, đàn ông hơn cả Trần Lăng ngày xưa.
Tôi xích lại gần anh, hai cơ thể sưởi ấm cho nhau trong đêm tối, như những lời yêu đương không sao nói hết.
Ang không nói nữa, ngoảnh mặt sang chỗ khác, tôi cố gắng nhìn vào mặt anh, tiếc là nó phủ đầy bóng tối.
Bóng tối làm người ta trở nên bất lực.
May là trời sắp sáng.
Buổi sáng bị đánh thức bởi những tiếng cười, đến cửa tôi nhìn thấy Lâm Quân Dật đang bế Tư Tư ăn sáng.
Chiếc sơ mi trắng của anh bị bôi lem nhem, trước ngực là màu nước cam ép, gấu tay áo dính bơ vàng nhạt, trông bẩn đến nỗi có thể bỏ đi được rồi.
Tư Tư kéo vạt chiếc váy tôi vừa mua cho, mếu máo chìa cho anh xem: “Bẩn rồi!”
Nhưng anh vẫn vui vẻ bón bánh kem cho nó, dỗ nó uống sữa: “Không sao, lát nữa bố sẽ mua cho con chiếc mới.”
Ôi! Bao giờ anh mới hết yếu lòng đây, không nên cực đoan như thế!
Nhìn mấy chiếc đĩa thủy tinh trống trơn trước mặt, tôi nghĩ hai bố con đã ăn sạch các thứ trong tủ lạnh.
Thế mà anh vẫn vỗ vai Tư Tư hỏi: “Con muốn ăn hoa quả nữa không?”
thấy Tư Tư gật đầu lia lịa.
Tôi muốn cầm quả táo ngõ vào đầu anh.
Dù chưa bao giờ nuôi trẻ con, nhưng phải có đầu óc một chút chứ!
Tôi vội đi đến, giật quả táo trong tay Tư Tư: “Anh định làm con bội thực à?”
Anh âu yếm hỏi Tư Tư: “Con no chưa?”
Tư Tư nhìn đĩa nho chín mọng, kiên quyết lắc đầu.
Tôi bái phục hai bố con.
“Nó muốn lên mặt trăng, anh cung định mua tàu vũ trụ chắc?”
Anh cúi hỏi Tư Tư: “Con có muốn lên mặt trăng chơi không?”
Không đợi Tư Tư gật đầu, tôi đẩy anh: “Anh đi làm đi, công ty còn bao việc cần giải quyết, để em đưa con tới lớp.”
Tư Tư vừa nghe nói phải đến lớp, mặt ỉu xìu, hai mắt cụp xuống, ngón tay vặn vẹo, liếc trộm Lâm Quân Dật.
Lâm Quân Dật thấy bộ dạng của Tư Tư, với lập trường của một ông bố nghiêm khắc, liền hùng hồn phán: “Tư Tư không thích đi lớp, anh đã gọi điện cho chị Lan, lát nữa chị ấy sẽ đến.”
“Chị Lan?”
có nuông chiều cũng vừa vừa thôi chứ!
Anh vòng qua tôi, thay áo sơ mi, măc com lê.
trước khi đi còn hôn tôi nói: “Anh đến công ty trước, em nhớ đi làm, nếu không anh sẽ trừ lương!”
“Em nhớ rồi, ông chủ!”
“Tạm biệt bố!”
Tư Tư cười thật hồn nhiên, nhưng nụ cười của anh còn hồn nhiên hơn: “Lúc về bố sẽ mua váy mới cho con.”
Anh khép cửa rầm một tiếng, âm thanh còn vang mãi...
Tôi chợt nghĩ ra một chuyện, Tư Tư bắt đầu gọi bố từ lúc nào?
Nó có hiểu ý nghĩa của từ đó không?
Với nó có lẽ chỉ là cách gọi, còn với tôi... là đau khổ và hạnh phúc không thể nói nên lời.