Tam-tài-đại-phú là biệt hiệu mà người tại trại trẻ mồ côi Tư Hiên đồng thời đặt cho ba người: Lâm Tư Duệ, Lâm Bân Bân, Lâm Quốc Thành.
Ba người này chính là báu vật tại Tư Hiên, là niềm tự hào, là thần tượng, là mục tiêu phấn đấu của tất cả đám nhỏ ở đây.
Lâm Tư Duệ hiện là Đội trưởng đội Phòng chống ma tuý sở Cảnh sát Bắc Kinh – cũng là nữ đội trưởng duy nhất, và là đội trưởng trẻ nhất tại thời điểm hiện tại.
Lâm Quốc Thành lại vừa mới trở thành bác sĩ khoa ngoại chính thức của bệnh viện Lã Kiện – bệnh viện nổi tiếng số một tại thủ đô Trung Quốc tráng lệ.
Lâm Bân Bân vừa giỏi nghề nông, vừa tinh thông kinh doanh nên việc thành lập Công ty và trở thành Giám đốc mảng nông nghiệp đã hình thành rất sớm.
Công ty đang trong giai đoạn phát triển tốt, bước đầu vô cùng ổn thoả, dự định mở thêm chi nhánh.
Cả ba người là bạn thân, tiền đồ vô cùng rộng mở.
Hôm nay nhân dịp Lâm Quốc Thành trở thành bác sĩ chính thức, cả ba thu xếp thời gian, dù bận bịu đến mấy cũng nhất quyết tập hợp để về thăm mái nhà cũ – viện mồ côi Tư Hiên.
Sau đó cùng nhau đem đồ đạc đi cắm trại, hưởng thụ một ngày bên nhau trọn vẹn.
"Giám đốc Lâm cũng thật biết xài tiền, xe sang mà mùi nước hoa dùng trong xe cũng sang nữa!"
Tư Duệ vỗ tay mấy tiếng thầm cảm ơn cuộc đời vì có một người bạn thân làm Giám đốc.
Quốc Thành không quên tung hứng, cũng nói xêm vào: "Còn phải nói, lão Bân làm ăn phát đạt như vậy, khéo còn đang ngấm ngầm mua thêm vài mảnh đất!"
Chỉ là đùa thôi nhưng Bân Bân biểu cảm ngạc nhiên làm cho Tư Duệ cùng Quốc Thành nhìn xuống nhau, đồng thanh: "Thật sao???"
"Thì cũng thêm ba mảnh!" Bân Bân cười xuề, như là không có gì đáng bận tâm.
"Khốn kiếp, chúng tôi vẫn còn ở nhà thuê đây!" Quốc Thành làu bàu.
"Do các cậu nhất định không ở chung với tôi!" Bân Bân phản biện, khẳng định bản thân đối đãi với hai người họ chính là với ruột thịt, không bao giờ để họ chịu uỷ khuất.
"Tôi là phụ nữ sao ở chung nhà với cậu được?" Tư Duệ hướng ngón tay cái, chỉ ngược về phía Quốc Thành ngồi phía sau, nói tiếp: "Còn cậu ta thì làm ở quá xa nhà cậu, bỏ đi!"
"Xì, bọn tôi có coi cậu là phụ nữ đâu! Năm sau nhất định tìm vị trí thuận lợi cho ba người chúng ta đi làm mà xây nhà.
Giàu có để làm gì chứ? Tiền là để xài như vậy mà!" Bân Bân hùng hồn tuyên bố.
"Oa, đàn ông quá!!!" Tư Duệ cùng Quốc Thành đôi mắt long lanh, đồng thanh một câu.
Bân Bân phổng mũi, nghĩ lại cũng cảm thấy lời mình vừa nói vô cùng ngầu, còn tự nhủ chốc nữa sẽ ghi vào ghi chú trên điện thoại, thỉnh thoảng thưởng thức lại.
"Này, chuyến này đi chuẩn bị đủ đồ chưa?" Bân Bân nhớ ra liền lên tiếng.
"Đã đủ, hai thùng bia, đồ nhắm, bếp nướng...!à còn có cả ống nghe Littmann của tôi nữa.
Cục cưng tôi mới mua đó~!" Quốc Thành giọng sủng nịnh ngọt xớt.
"Đồ điên, đi chơi mang theo ống nghe y tế làm gì?" Tư Duệ nhăn nhó.
"Đã nói là cục cưng mới mà? Tôi hận là vứt "em ấy" ở túi trong cốp xe, không mang lên đây đấy!"
"Cậu đúng là đồ điên!"
"Thôi thôi, hai người đừng cãi cọ, ngồi im một chút tôi tập trung lái xe, khúc này cua khó l-..."
"Này, sao cái xe tải kia..."
"C-CẨN THẬN LÃO BÂN!!!"
RẦM
*-*-*-*-*
Tư Duệ từ từ mở mắt.
Cả thân thể vẫn đau nhức ê ẩm nhưng nhất định là khó khăn ngồi dậy.
Cô nhớ được là, Bân Bân khi đó tránh xe tải "điên" mà ngoặt lái, xe cả ba người đâm thủng hàng rào sắt, lao thẳng vào một khu rừng.
Có lẽ là do xe sang nên trang thiết bị túi khí vô cùng ổn áp, nhưng tốc độ cao và thêm va đập tại hàng rào tương đối lớn, cả ba đã ngất đi.
Nửa tiếng sau ba người họ tỉnh dậy, khắp người ê ẩm, đương nhiên có thương tích nhưng không phải quá nghiêm trọng.
Xe hỏng nên họ cùng xách theo vài tư trang cần thiết, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Mà càng đi càng lạc, sau khi vượt ra khỏi khu rừng thì Tư Duệ nhận thấy là mình không nhớ được gì nữa, dường như là ngất đi lần nữa, khi tỉnh dậy thì đã là ở đây.
Giật mình nhìn căn phòng: đơn sơ đến khốn khổ, chỉ có thể đây là một vùng thôn quê hẻo lánh.
Phải tìm lão Bân và Thành!
Tư Duệ đứng lên, chân tìm kiếm đôi giày.
Chính là, khi cô nhìn xuống thì mới nhận ra mình đang mặc bộ trang phục thời xưa, thậm chí có phần cũ kỹ.
Nâng tay áo lên, Tư Duệ tái mét, thứ cổ y này cô không thể nhầm lẫn, vốn là trang phục thời xa xưa của Trung Quốc, thuộc về giai cấp nông dân.
Tư Duệ hốt hoảng tìm kiếm đôi giày, dưới chân cô lại là đôi giày vải, vô cùng "ăn ý" với bộ đồ đang mặc.
Đ-Điên mất thôi!
Lao nhanh ra khỏi căn nhà tranh, Tư Duệ như người mất hồn, vốn định mở lời gào thét gọi hai cái tên thân thương thì cảnh tượng trước mắt khiến cô phải câm nín lập tức.
"L-Lão Bân? Thành?"
"Ơ, Duệ, tỉnh rồi sao?"
Bân Bân cùng Quốc Thành bước tới Tư Duệ.
Ban nãy họ đang ủ rũ ngồi trước hiên nhà, giờ thấy Tư Duệ đã tỉnh có phần được an ủi ít nhiều.
Tư Duệ nhìn trang phục của Bân Bân cùng Quốc Thành, thấy chẳng khác gì mình thì càng thêm méo mó mặt mũi.
"R-Rốt cục là sao?"
"Này Duệ, nhất định phải thật bình tĩnh nghe bọn tôi nói!" Bân Bân mở lời trước, dẫu sao anh cũng là người trưởng thành nhất trong số ba người.
"Ừ!?" Tư Duệ nuốt khan, chăm chú lắng nghe.
"Cậu xem đủ phim, đọc đủ truyện nên tôi không dông dài, chúng ta dường như xuyên không.
Còn không phải là dòng lịch sử của Trung Quốc, nó như là thế giới khác vậy!"
"C-C-Cái gì???" Tư Duệ biểu tình như là Bân Bân bị đụng đầu đâu đó nên ăn nói sàng bậy, lập tức đánh mặt sang nhìn Quốc Thành, mà cái gật đầu kia khiến cô bước hụt một bước về phía sau.
"C-Các cậu chắc chứ?"
"Bọn tôi tỉnh dậy trước cậu hai tiếng, đã qua giai đoạn của cậu rồi.
Giờ là đang cố bình tâm chấp nhận.
Cậu may mắn là có bọn tôi đồng hành trong giai đoạn sốc nhất đó!" Quốc Thành thở dài.
"Đ-Được rồi!" Tư Duệ đưa tay