Cuộc sống hiện đại là như này: sáng thức giấc thật sớm, mau mau chóng chóng đi làm, xế chiều lại về nhà cơm nước nghỉ ngơi.
Tối đến chắc chắn là lướt Weibo hay Douyin, cũng có thể lên Wechat tán phét với bạn bè.
Rồi vẫn là đi ngủ, sáng mai dậy sớm lần nữa...!một chu kỳ lặp lại.
Hiện đại văn minh tiện lợi, nhưng buồn chán cũng có rất nhiều.
Về với thời cổ đại, chẳng lẽ lại cứ để sự tẻ nhạt đó lan toả tới không gian này?
Lâm Tư Duệ, Lâm Bân Bân, Lâm Quốc Thành là tình thân, thân nhau như ruột thịt, từ nhỏ đã sống chung, cùng nhau lớn lên.
Hiển nhiên vì vậy mà tính cách có ảnh hưởng tới nhau.
Và họ có một điểm, khi ở cùng nhau hết sức thoải mái.
Một điểm nữa, họ sẽ không im lặng suốt cả chặng đường đi, đây là điều chắc chắn.
Cái im lặng này là vì cả ba chưa nghĩ ra gì để làm.
Nếu nói chuyện như bình thường sẽ khiến cho chủ tử mình đặt nghi vấn vì dẫu sao họ cũng là người xuyên không tới đây.
Còn nếu không nói chuyện thuộc về hiện đại, chuyện thuộc về cổ đại chỉ đặt được lên đối tượng là Tam đại giai nhân Hoa Thanh xứ để tán phét.
Với loại chuyện này tỉ như lỡ mồm để ba nàng ấy nghe được thì khỏi cần cố tìm cách trở về hiện đại làm gì, chẳng thà mua trước bài vị còn hơn.
Bản thân Tam-tài-đại-phú chưa nghĩ ra thứ mua vui đã đành, đến trong buồng xe ba mỹ nhân cũng tuyệt nhiên không phát ra tiếng động, không khí buồn tẻ bao trùm triệt để.
"Ba kẻ ồn ào kia không nói nửa lời...!Tiểu Viễn tỷ, ngươi cho họ ăn gì sao?" Tuyết Y thì thầm bên tai Minh Viễn.
Minh Viễn cũng hết sức ngạc nhiên, chậm rãi lắc đầu.
Uyển Dư đã quen ngày nào Tư Duệ cũng làm phiền, thời gian yên ắng này chính là điều hiếm hoi gần đây xuất hiện.
Đáng ra nàng sẽ cảm thấy vui vẻ vì sự bình yên này, nhưng quả thực có gì đó rất khó chịu.
Vươn người, Uyển Dư khẽ vén rèm xe quan sát.
Bân Bân đang khiển cương xe ngựa các nàng, ngồi bên cạnh là Tư Duệ ôm kiếm tựa cột.
Nhìn ra sao thì cũng không giống thường ngày, Chẳng lẽ đổ bệnh? Uyển Dư khẽ nhíu mày.
Quốc Thành khiển xe ngựa chứa đồ, với tình trạng này có khả năng cũng đang mang gương mặt chán nản giống hai bằng hữu, nên không cần xem thêm.
"Sao rồi?" Tuyết Y tò mò.
"Đổ bệnh cùng nhau?" Uyển Dư cũng không thể đoán ra.
"Hay ta bắt mạch cho họ?" Minh Viễn chờ đợi câu trả lời.
Ba nàng rõ ràng có chút sốt ruột nhưng đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, tròn mắt nhìn nhau.
"Này, Uyển Uyển tỷ, tỷ đang quan tâm Quận mã gia sao?" Tuyết Y cất lời trêu chọc trước tiên.
"Công chúa cũng lo cho Phò mã lắm đấy chứ!? Thêm cả Tiểu Viễn sốt sắng muốn bắt mạch, Dương tế tử biết được sẽ rất vui!" Uyển Dư mỉm cười khích tướng.
"..." Minh Viễn vốn định mở lời phản bác, nhưng nghĩ lại cũng chẳng cần thiết nên thôi.
Nàng phủ nhận việc quan tâm tới Lâm Bân Bân, ngàn vạn lần cũng bác bỏ.
Việc này là hiển nhiên, không nhất thiết phải nói ra.
"Được rồi! Muốn biết họ sao ủ dột như vậy, hỏi thẳng là được!" Uyển Dư hé rèm lần nữa, chiếc miệng xinh đẹp cũng hơi mở ra: "Lâm thị..."
"- Tư Duệ: Có lẽ thế giới này chính là như vậy,
Ta vẫn đang đi trên con đường của mình,
Chẳng có ai để kể ra..."
Uyển Dư tròn mắt nhìn về phía người đang ngâm nga, sau đó liền quay lại phía Minh Viễn cùng Tuyết Y, chớp mắt mấy lần.
Ba mỹ nhân ngạc nhiên hết sức: Hát sao???.
||||| Truyện đề cử: S4c Tình Khó Cưỡng |||||
Bân Bân như lấy lại sức sống, môi anh nở nụ cười, lập tức thẳng lưng.
"- Bân Bân: Có lẽ ta chỉ có thể trầm mặc,
Vành mắt ướt đẫm giọt lệ,
Nhưng không dám yếu đuối..."
Quốc Thành đung đưa cơ thể, tức khắc nối tiếp bài hát này.
"- Quốc Thành: Cúi đầu, chờ đợi ngày mai,
Đón nhận hết mọi lời trào phúng,
Cưỡi theo gió, ôm lấy cầu vồng,
Dũng cảm bước về phía trước..."
"-Tam-tài-đại-phú: Tia nắng của bình minh sẽ xua tan màn đêm,
Phá vỡ tất cả sợ hãi, để ta có thể tìm được đáp án,
Cho dù phải đảo ngược ánh sáng để xua tan màn đêm,
Vứt bỏ mọi gánh vác, không còn phải cô đơn,
Không còn phải cô đơn nữa...."
Sự yên lặng bao trùm đã bị phá vỡ.
Ba người họ tuyệt đối không bị bệnh, họ là mồi lửa, chỉ cần một đốm lửa nhỏ, họ tức khắc sẽ phát cháy.
Tam-tài-đại-phú "trở lại".
"Há há há há...!Chúng ta vô cùng ăn ý! Anh ưng, anh ưng!!!" Bân Bân khoái chí vỗ vai Tư Duệ.
"Vậy mà không nghĩ ra, chúng ta có thể hát mà!" Quốc Thành trong đầu đang xuất hiện rất nhiều bài hát, nhất định có tham vọng thể hiện.
Tư Duệ ngồi xổm dậy, mạnh dạn hướng vào trong khoang xe: "Tam vị tiểu thư, có muốn nghe huynh đệ ta hát không?"
Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y nhìn nhau.
Màn thể hiện ban nãy, loại giai điệu như vậy các nàng chưa từng nghe qua.
Ấn tượng bởi sự mới mẻ, cũng ấn tượng luôn cả giọng hát.
Ba người mỗi người một vẻ, nhưng lại khá hay.
Đặc biệt là giọng hát của Tư Duệ, nghe ra sao cũng rất khó phân biệt là nam hay nữ.
Ấm áp lại nhẹ nhàng, lôi cuốn đến lạ lẫm.
Ba người này hôm nay lại khiến các nàng ngạc nhiên, nhưng đây là lần đầu tiên các nàng mang sự ngạc nhiên theo hướng tích cực đối với họ.
Tuyết Y là kiểu người sẽ trả lời loại câu hỏi này vì ham vui, lập tức lên tiếng thay ba người các nàng, trong tông giọng còn mang theo háo hức: "Hảo, các ngươi thử thêm một bài nữa xem!"
"Hát không thì dễ quá, cần có thử thách mới thú vị!" Bân Bân từ ngoài xe nói lớn.
"Hay là các vị tiểu thư chọn thể loại đi, như vậy sẽ thú vị hơn!" Quốc Thành cũng lên tiếng hưởng ứng trò chơi này.
"Được đó, vậy ba vị tiểu thư có thể chọn thể loại.
Vui, buồn da diết hay sâu lắng....!Bọn tại hạ đều "chiều" được hết!" Tư Duệ lời nói mang theo ý cười, thực sự việc này theo cô là rất vui vẻ.
Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y lại nhìn nhau, bắt đầu chụm vào bàn luận.
"Ta thích giai điệu như vừa rồi, rất nhanh, nghe rất vui!" Tuyết Y nêu nguyện vọng.
"Hừm, ta muốn cô đơn một chút!" Minh Viễn cũng không định không lên tiếng.
"Ta muốn liên quan đến tình yêu..." Uyển Dư tóm cằm suy nghĩ, "Đúng là mỗi người một vẻ, chúng ta chẳng ăn nhập chút gì!"
Một câu này của Uyển Dư, cả ba lập tức bật cười.
"Hay là chúng ta gom các ý kiến lại!?" Uyển Dư đề nghị.
"Hảo, dù sao bọn họ cũng nói muốn thử thách mà!?" Tuyết Y nhanh chóng đồng ý.
Minh Viễn không nói gì, chỉ gật đầu.
Rèm được vén hết cỡ, lần này Tam đại giai nhân Hoa Thanh xứ sẽ trực tiếp nghe-nhìn màn thể hiện của Tam-tài-đại-phú.
Uyển Dư cong khoé môi khi nhìn vẻ mặt chờ đợi thích thú từ Tư Duệ: "Bọn ta muốn một bài hát, nghe vừa vui tai, lại cô đơn, mà kiểu cô đơn này lại có cả tình yêu.
Các ngươi chọn một bài như vậy xem!"
Uyển Dư nghe qua rất nhiều nhạc kịch, đây là một yêu cầu khó, nàng chưa từng thấy qua bao giờ.
Với loại nhạc mới được nghe ba người kia thể hiện, nàng không phủ nhận là đang mong chờ.
Không chỉ nàng, Minh Viễn và Tuyết Y cũng rất hồi hộp.
Liệu bế tắc hay là có đáp án đây? Uyển Dư cười thầm.
"Vui tai?" – Quốc Thành.
"Cô đơn?" – Bân Bân.
"Tình yêu?" – Tư Duệ.
Tư Duệ nhướn mày, thấy cái gật đầu xác nhận từ Uyển Dư thì lập tức nâng tay, đóng rèm lại trong ngỡ ngàng của tam vị tiểu thư ngồi ở khoang xe.
Cái tên chết dẫm này...!Dám thản nhiên kéo rèm trước mặt ta vậy sao???
Hỗn xược!!!
Uyển Dư mới có chút vui vẻ đã muốn theo gió mà bay.
"Bình tĩnh Uyển Uyển tỷ, nghe bọn họ hát xong rồi chém chết cũng được!" Tuyết Y ham vui nhưng cũng không định khuyên nhủ Uyển Dư tha cho Tư Duệ.
Minh Viễn gật đầu, là đồng