Tam đại giai nhân đã hàn huyên xong, chuẩn bị rời khỏi phủ Công chúa, chính là bước tới khuôn viên thì nhìn ra một cảnh ba người nọ ôm nhau động viên an ủi gì đó thì dâng lên chút tò mò.
Ba nàng nấp lại một chỗ thăm dò, lúc sau mới nghe ra mọi lời dỗ dành đều dồn về phía Bân Bân.
Uyển Dư nhớ ra chuyện ban nãy định nói với Minh Viễn, thời điểm này chính là lúc: "Tiểu Viễn, vốn định hỏi ngươi, mấy ngày nay ngươi với Lâm Bân Bân thế nào?"
Minh Viễn thấy Bân Bân đang khóc lóc ỉ ôi như tiểu hài tử, bên cạnh lại có Uyển Dư bồi thêm một câu, trong lòng có chút dao động.
"Không có gì khác!" Một lời như sương như khói phát ra từ chiếc miệng xinh đẹp.
Uyển Dư lớn lên cùng Minh Viễn, nàng không lạ gì tính cách nàng ta.
Thứ gì cũng để trong lòng, không bao giờ bày tỏ.
Nếu quan tâm hay bận tâm cũng chỉ bằng ánh mắt, sẽ không tỏ ý ra ngoài.
Lâm Bân Bân chính là nam nhân thảm nhất, mù mờ không nắm bắt được cảm xúc mỹ nhân, lại còn phải lòng băng sơn mỹ nhân.
Vấn đề thực sự không phải ở Bân Bân, chính là ở Minh Viễn.
Thở dài, Uyển Dư cũng không muốn sự tình như vậy: "Ngươi biết Lâm Bân Bân vì sao như vậy không?"
"...." Minh Viễn không hề ngốc, nhưng cũng không thể khẳng định hoàn toàn là vì nàng nên người kia mới có một tâm trạng tệ hại thế kia.
Nàng lắc đầu: "Đừng nói là vì ta!"
"Lạc hoa hữu ý, lưu thuỷ vô tình! (*Một bên có tình cảm, một bên vô tình*)" Uyển Dư nửa đùa nửa nghiêm túc.
Minh Viễn không phục với lời này, khẽ nhíu mi mắt: "Ta không phải không có hảo cảm với hắn!"
"Vậy sao lại không hỏi han hắn? Hẳn là Lâm Bân Bân kia mấy ngày nay cũng ủ dột, với tính cách của ngươi chắc chắn là không thắc mắc nửa lời!" Uyển Dư nhướn mày.
"Quan tâm không phải là thứ chỉ có thể nói bằng lời!" Minh Viễn tự cho rằng mình vẫn luôn đúng mực, nữ nhân không thể vồ vập, Uyển Dư quá bạo dạn, Tuyết Y thì vẫn trẻ con không nói tới.
Nàng quan tâm Bân Bân, vẫn luôn suy tư vì sao anh ta buồn bã mấy ngày nay.
Chỉ là Minh Viễn nàng không mở lời ra mà thôi.
"Thế ngươi đã làm gì để bày tỏ quan tâm tới hắn?" Uyển Dư cười cười, hướng ánh mắt sang Tuyết Y rồi quay lại, nói tiếp: "Tuyết nhi đây là muội muội của ngươi 12 năm còn không phải lúc nào cũng hiểu ánh mắt ngươi đang mang hàm ý quan tâm.
Lâm Bân Bân thì không thể là ta, ba người bọn hắn nhìn chung là ngốc nghếch như nhau, cái gì lộ liễu phô trương mới có thể nắm bắt cục diện.
Ngươi cứ chờ hắn tiến tới mà không định bước một bước sao?"
"Ta..." Minh Viễn chưa thể đáp tiếp.
Quả thực không phải ai cũng có thể chỉ nhìn vào ánh mắt liền có thể hiểu tâm tư người khác.
Uyển Dư là một trong hai người duy nhất gần như hiểu ánh mắt nàng ta đang muốn nói gì vì lớn lên cùng nhau.
Và Bân Bân quả thực không thể nào là Uyển Dư trong vai một nam nhân được.
Nàng nghe một lời này của Uyển Dư, tâm tình cũng nhuyễn dần: "Ta sẽ hỏi hắn lý do mấy nay u uất!"
"Tốt lắm!" Uyển Dư mỉm cười hài lòng.
"A, thế còn ta?" Tuyết Y sốt sắng.
"Muội?" Uyển Dư cảm thấy việc Tuyết Y và Quốc Thành vốn chẳng có gì để nói nên thần sắc có chút kinh ngạc: "Muội làm sao?"
"Thì...!Gần đây ta không thèm nói chuyện với hắn...!" Tuyết Y bẽn lẽn ánh mắt.
"Vậy nói chuyện với hắn đi!" Uyển Dư thản nhiên.
"...!Rõ ràng là tỷ chỉ quan tâm Tiểu Viễn tỷ mà không thèm bận tâm đến ta.
Hừ!" Tuyết Y giận dỗi, phất tay áo bỏ đi trước.
Uyển Dư tròn mắt nhìn bóng lưng Tuyết Y, sau đó quay sang phía Minh Viễn chớp chớp mắt.
Hai nàng đồng thời bật cười.
"Đứa nhỏ này, thật là..." Uyển Dư bất lực lên tiếng.
Minh Viễn lắc lắc cái đầu, nhìn bóng lưng giận dỗi của Tuyết Y, sau đó hướng Uyển Dư:"Chúng ta đi thôi!"
"Ừ!"
*-*-*-*-*
Tư Duệ ngồi bất động trước một bàn đầy ắp thức ăn này.
Rõ ràng toàn là của ngon, đắt tiền, giàu dinh dưỡng nhưng cô quả thực không thể tươi cười nâng đũa được.
Nếu ăn chắc chắn chết...
Cô bẽn lẽn nhìn sang phía Uyển Dư, thấy đôi mắt nàng long lanh, là đang hồi hộp chờ đợi thì lương tâm càng thêm khốn khổ.
Được, Lâm Tư Duệ ta nguyện chết trong tay người ta yêu thương!!!
Hít sâu một hơi quyết tâm, Tư Duệ cầm đũa, đôi mắt là đang tìm kiếm một món nào thực sự dễ ăn trước.
Cô sợ chọn nhầm món gây sốc quá lớn, bản thân không kịp thích nghi thì Uyển Dư sẽ rất buồn.
Nhưng không biết chọn món nào, thứ nào nhìn cũng hết sức nguy hiểm đến tính mạng.
Ăn tạm gà vậy...
Tư Duệ đánh giá món gà luộc trên bàn ăn này là dễ ăn nhất, lập tức gắp miếng đùi bỏ vào bát.
Uyển Dư nhanh nhẹn bồi cô thêm chén rượu, rõ ràng đang rất giống một nương tử hầu hạ phu quân.
Là vậy nên Tư Duệ càng thêm sung sướng, quyết tâm có chết cũng phải ăn hết thức ăn hôm nay Uyển Dư đích thân vào bếp nấu cho mình.
Miếng đùi gà đi vào miệng, hàm cô bắt đầu dịch chuyển.
Chính là chỉ dịch chuyển được hai lần, đã lập tức phải ngưng lại.
"Sao vậy?" Uyển Dư có chút sốt sắng.
"À..." Tư Duệ cố nhai thật nhanh miếng thịt trong miệng, rồi đưa nó xuống dạ dày.
Cô nhìn xuống chiếc đùi đang cắn dở, thấy lộ ra phần thịt màu đỏ hồng thì gương mặt không biết nên biểu tình ra sao.
Chỉ có luộc gà...!cũng sống được sao?
Tư Duệ không tin tay nghề nấu nướng của bạn gái mình có thể đạt đến cảnh giới tệ hại như vậy.
Những lần trước không tính, toàn là thử món khó, nay món luộc chính là thứ dễ nhất trên đời, không ai có thể thất bại – chỉ duy nhất Uyển Dư làm hỏng được, cô cho rằng quá hi hữu.
Cố gắng tìm kiếm ưu điểm của Uyển Dư trên bàn ăn này.
Tư Duệ thử