Yêu là yêu, nhưng sai đương nhiên phải "chỉnh".
Uyển Dư cùng Minh Viễn khoát tay, ánh mắt là nghiêm khắc thúc ép, bởi vậy mà Tư Duệ và Bân Bân miễn cưỡng đứng trước mặt nhau, thậm chí là hai bàn tay lại nắm lấy nhau.
Hoàn toàn là không tự nguyện.
"Tôi...!xin lỗi!" Tư Duệ nhìn sang bên trái.
"Tôi cũng...!xin lỗi!" Bân Bân nhìn sang bên phải.
Không thể đối diện mắt nhau.
Quốc Thành nhịn cười.
Cậu thừa biết hai người này sẽ không giận nhau lâu, sẽ rất nhanh bắt chuyện lại với nhau.
Nhưng Quốc Thành không ngờ Quận chúa và Dương tiểu thư đẩy họ vào cảnh như hai nhi đồng đánh nhau rồi phụ huynh bắt làm lành.
Cũng không phải lần đầu họ mâu thuẫn.
Rất nhiều lần Tư Duệ và Bân Bân bất đồng quan điểm sống.
Thực ra Bân Bân không hề xấu, anh chỉ đơn giản suy nghĩ: cuộc sống này tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc thì là việc tốt nhất, nhưng chắc chắc mùa xuân đó sẽ không thể xảy ra.
Là vậy nên Bân Bân cho rằng hạnh phúc của mình nên được ưu tiên đầu tiên.
Còn Tư Duệ lại liều mình bảo vệ hạnh phúc của người khác.
Đối với Bân Bân, Tư Duệ là gia đình, là hạnh phúc anh muốn giữ lấy.
Nhưng Tư Duệ về cơ bản luôn hành động khiến cho anh cảm nhận hạnh phúc mà anh gìn giữ bị đe doạ.
Tư Duệ thì quả quyết Bân Bân như vậy là ích kỷ.
Do vậy nên xưa giờ họ gây sự không ít lần, lần nào cũng đánh nhau.
Trận ẩu đả hôm nay thực ra lại là nhẹ nhất, vì có ba vị tiểu thư vào can ngăn – chứ Quốc Thành khẳng định bản thân không can nổi, thậm chí còn có nguy cơ bị vạ lây đòn như những lần trước.
"Hai ngươi xin lỗi nhưng không nhìn nhau sao?" Uyển Dư nhíu mi mắt, hàn ý lạnh lẽo làm Tư Duệ rùng mình.
"Nếu không thể nhìn nhau thì xin lỗi làm gì?" Minh Viễn quyết liệt nhìn Bân Bân, anh ta cũng tức khắc đổ mồ hôi lạnh.
Tư Duệ và Bân Bân run rẩy đưa tầm mắt thẳng về đối phương, hai ngươi bặm môi, sau cùng cũng chịu thua hai nữ nhân kia.
"Tôi xin lỗi!" Tư Duệ và Bân Bân đồng thanh.
Uyển Dư và Minh Viễn thở phào trong lòng, sau cùng hai mỹ nhân cũng như trút được tảng đá lớn đè trong lòng, thoải mái mà đặt người xuống ghế.
Vẫn còn vài viên sỏi nữa, lần này sẽ loại bỏ ra hết.
Tuyết Y nhìn Uyển Dư và Minh Viễn rồi gật đầu, nàng tách Quốc Thành, tiến đến vị trí ngồi cạnh Uyển Dư.
Tam-tài-đại-phú không hiểu lý do nhưng chắc chắn hiện tại sáu người họ đang chia thành hai phe.
Và họ về chắc chắn không thể chiến đấu lại với ba nữ nhân này.
Tam-tài-đại-phú ngoan ngoãn kéo ghế, vị trí đối diện tam đại giai nhân.
Mắt đối mắt.
Nuốt khan liên tục.
"S-Sao vậy?" Tư Duệ đại diện mở lời, bẽn lẽn ánh mắt hướng Uyển Dư.
"Các ngươi không biết sao?" Uyển Dư nâng mày hỏi lại, đáp lại nàng chính là ba cái lắc đầu vô tội.
Uyển Dư trong lòng rất nhiều phức tạp, ngày hôm nay kiên quyết phải "tra khảo" ba người này.
Không chỉ nàng, Minh Viễn hay Tuyết Y đều chung một ý chí như vậy.
"Các ngươi nên thành thật với bọn ta, rốt cục các ngươi tới từ đâu?"
C-C-Chết rồi!!!! Tư Duệ, Bân Bân, Quốc Thành méo mó nhìn nhau.
Bân Bân mang ánh mắt: tuyệt đối đừng nói thật, họ sẽ nghĩ chúng ta bị điên!
Quốc Thành nhăn nhó: thế giải thích những thứ ban nãy to tiếng với nhau ra sao? Ai bắt các cậu gây sự đánh nhau???
Tư Duệ mặt như không có huyết sắc: Uyển nhi đang nhìn tôi, đang nhìn tôi kìa....!Tôi không thể nói dối được...!Tôi sợ lắm!!!
"B-Bọn ta đến từ một nơi-..." Bân Bân mồ hôi lấm tấm trên trán, thực sự thời tiết mùa thu rất mát mẻ mà cái nóng này chính là từ trong thâm tâm toát ra.
"Đừng nói là một nơi rất xa, nếu xa thì nói rõ ra xa như thế nào!" Minh Viễn lạnh lùng nhìn Bân Bân, đánh gãy lời nói dối dang dở này của anh.
Bân Bân im miệng lập tức, anh khẳng định càng bịa càng lố, mà Minh Viễn đang tỏ rõ qua lời nói: "nàng sẽ tìm kiếm cái nơi mà Bân Bân khẳng định rất xa kia cho bằng ra mới thôi".
"B-Bọn ta bị lạ-..." Quốc Thành ấp úng nhưng cũng không thể nói dối trọn vẹn, cái nhếch cười đáng sợ của Tuyết Y là đang hướng cậu.
"Đừng nói là bị lạc, các ngươi rõ ràng không thể bị lạc!" Tuyết Y không cho Quốc Thành có cơ hội nói láo.
Quốc Thành cũng ngậm miệng.
Hai gã đàn ông nhìn sang Tư Duệ, thực sự là cần cô cứu pha này.
Bị ngu sao? Sao tôi có thể nói dối được trong hoàn cảnh này??? Các cậu còn không biết Uyển nhi như nào sao???
Cậu nói dối rất giỏi, tôi tin cậu!
Nói dối giỏi? Các cậu không phân biệt được đâu là sinh tồn và nói dối à???
Tư Duệ méo xệch mặt mũi.
Giờ đây, dù nói bất kể câu nào, cô khẳng định sẽ bị Uyển Dư "tóm" ngay được đuôi.
Và chỉ cần vặn vẹo một hai câu, cô sẽ chết với nàng.
"Thực ra..."
"Ngươi đừng có ý định nói dối đấy!" Uyển Dư lên tiếng.
Nàng vươn tay, nắm lấy bàn tay Tư Duệ phía đối diện.
Mỉm cười nhẹ nhàng.
"Có là gì bọn ta cũng sẽ tin, nên không cần nói dối!"
Ơ...
Minh Viễn và Tuyết Y nhìn gương mặt ngẩn ra của Bân Bân và Quốc Thành, không nhịn được, cũng mỉm cười và gật nhẹ đầu.
"Đúng vậy, chắc chắn sẽ tin! Nên không cần nói dối!"
Tam-tài-đại-phú ngơ ngác nhìn nhau, sau đó một trận xúc động ập tới.
Cả ba khóc lóc ỉ ôi, như ba đứa trẻ.
"Huhuhu....!Các nàng tin chúng ta kìa...!Chúng ta chắc chắn sẽ không bị các nàng "đá" đâu...!huhuhu...." – Quốc Thành.
"Hức, t-tôi cũng rất vui....!Không ngờ tình yêu của tôi lại tin tôi...." – Bân Bân.
"Huhuhu...!chúng ta thật có phúc mà....!Xuyên không quả là đúng đắn mà...!huhuhu...." – Tư Duệ.
"Â-Ân? X-Xuyên không?" Uyển Dư kinh ngạc trước câu này của Tư Duệ.
Không chỉ nàng, Minh Viễn và Tuyết Y cũng thất thần vì lời mới nghe được.
Tam-tài-đại-phú đến đây gật đầu liên tục, tay lau nước mắt, vừa sụt sịt vừa kể lể.
"B-Bọn ta từ một nơi khác tới, gọi là Trung Quốc! Hoa Thanh...!thực ra ta không biết Hoa Thanh tương đương với tỉnh nào ở Trung Quốc vì bọn ta thậm chí cũng không giống là trở về quá khứ!" – Quốc Thành lúng túng trong giải thích mãi không xong, lập tức quay sang Bân Bân cầu cứu.
Vẫn là Bân Bân uy tín với việc gọn gàng rành mạch.
"Các vị tiểu thư đối với chúng ta chính là người của hơn nghìn năm trước, còn chúng ta đối với các vị tiểu thư chính là người của một nghìn năm sau!"
G-Gọn quá rồi....!Nói vậy sao các nàng hiểu? Tư Duệ và Quốc Thành há miệng.
"Là vậy sao?" Uyển Dư,