Tư Duệ hôm nay đã khoẻ, nguyệt sự chỉ đau ngày đầu, đến ngày hai âm ỉ chút ít, ngày ba triệt để tiêu tan.
Là vì khoẻ hơn mà tâm trạng lại rất tệ hại nên muốn cùng Uyển Dư xuống phố ngó nghiêng, cũng là...!để tránh "cha vợ" quan tâm thái quá.
Kì thực Nhan Vương gia mỗi lúc càng ưng cô, tình cảm này Tư Duệ không biết lý do gì cứ thế ùn ùn chất cao đến tận mây.
Khi Uyển Dư thăm dò thì phát hiện, hảo cảm này vì một thùng rượu gỗ mà ra.
Thứ bảo bối này không phải rượu, là bia.
Tư Duệ từ lúc nhập phủ đã lén lén lút lút chế biến rồi ủ, sau này quá nhiều sự việc diễn ra nên nhất thời quên béng mất.
Đêm nọ nghe mấy gia nô hô hào ngày mai dọn bếp thì cô thất kinh, vùng dậy mà đột nhập vào bếp đem thùng gỗ này đi giấu.
Mà kết quả không có chỗ giấu, cuống quá từ đâu lại nhớ ra cái hố ngày trước trộm rượu của Nhan Vương gia, nghĩ rượu mất sau này cái hố này sẽ không ai đếm xỉa tới thì vui lắm, cật lực đào bới thêm một đoạn đất rồi giấu nhẹm.
Ai mà nghĩ Nhan Vương gia mất rượu thì ngày ngày nhớ mong như là mất báu vật, đêm nào cũng ra vườn thẫn thờ tiếc nuối, vô tình lại thấy bóng "con rể" quý hoá đang đào bới mãnh liệt thì đem lòng tò mò.
Rồi rồi, là cái tình huống đấy, Nhan Vương gia nếm thử thứ nước được chôn dưới đất kia, hương vị không nồng nặc, chỉ cay cay một chút, nhưng lại rất mát mẻ sảng khoái thì sung sướng ra mặt, suy nghĩ: con rể biết ta mất báu vật nên tặng ta thùng rượu lạ an ủi, quan tâm không hề phô trương, lại âm thầm, đúng là nam nhi, ta ưng ta ưng!!!
Cái mặt ngốc lúc này của Tư Duệ là biết mất thùng bia chứ còn có thể có lý do khác sao? Sáng nay thuận lợi gia đinh bận rộn định mang bia trở về phòng liền không thấy nữa.
Cô làu bàu chửi rủa mất nguyên buổi sáng, nguyền rủa kẻ nào dám lấy bia của lão nương ủ cả tháng thời thiên lôi đánh không chừa miếng vải nào trên người.
Nếu Tư Duệ biết được hung thủ là ai, chắc tự cắn lưỡi mà chết mất.
Uyển Dư cũng không định nói ra chuyện nàng biết.
Suy đi tính lại, không nói sẽ tốt hơn.
Dù sao nàng ta cũng từng lấy đồ của cha, như vậy coi như hoà.
Trên đường dạo phố, đồ ăn vặt thơm phức phả vào cánh mũi cũng không khiến tâm tình cô khá hơn.
Ăn uống phải có bia, nghĩ đến bia là lại buồn bực, quả là ngày hôm nay vẫn là không nên đi ra ngoài.
"Mất chút rượu, ngươi cũng không cần mất hứng đến thế! Có thể ủ lại được mà!?", ngừng một chút: "À là bia!".
"Là mất thời gian chờ đợi! Ta thèm lắm rồi, bia phải một tháng mới uống được, giờ là lại phải chờ thêm!" Tư Duệ quẳng ánh mắt buồn chán đi xung quanh, tự nhiên thấy đằng trước ồn ào, nói tiếp: "Qua đó xem, sao lại xôn xao như vậy!"
"Ừm!"
Xen vào đám đông mới rõ là chủ tiệm bánh bao đang mắng xối xả một vị công tử.
Vị công tử này có phần tái mét, liên mồm giải thích rằng mình bị móc túi chứ không hề có ý định ăn quỵt mấy chiếc bánh bao.
Diễn biến càng lúc càng căng thẳng, chủ tiệm bánh bao không đồng ý hoà giải, một mực muốn lôi đến công đường.
"Mấy cái bánh bao thôi mà làm quá vậy?" Tư Duệ lầm bầm sau đó trực tiếp tiến đến chỗ cãi lộn, hướng chủ tiệm bánh: "Của hắn bao nhiêu, ta trả!"
Vị công tử đằng sau bẽn lẽn đứng sau lưng Tư Duệ.
Nam nhân này cao thật cao, gương mặt tuyệt đối là rất đẹp, nếu không phải đang đứng trước mặt, nhìn từ xa quả là giống từ trong hoạ mà bước ra.
Khí thế khi đứng ra bảo vệ người khác không tránh khỏi làm người ta cảm phục lại xúc động.
Xung quanh cũng là đang trầm trồ tán dương hành động nghĩa hiệp này, không khí thực sự quá tốt.
Chủ tiệm bánh hừ lạnh vị công tử kia, quay ra phía Tư Duệ, giọng đã hạ nhiệt rất nhiều: "Của hắn bốn đồng!"
"Được!"
Tư Duệ đưa tay vào vạt áo, sờ không thấy gì liền đưa tay trong ống tay áo.
Giờ mới nhớ ra bản thân quên túi tiền ở giường thì mặt tái mét.
Rốt cục một màn hiệp nghĩa này là đi tong.
Ánh mắt chủ tiệm bánh bao cũng thay đổi nhanh quá, giờ chính là khinh thường gâp đôi.
"Sao? Công tử đây cũng không có?"
"Hơ...!Ta..."
Tư Duệ méo xệch mặt liếc nhìn Uyển Dư cầu cứu.
Mà nàng mặc kệ, nguyên nhân vì sao kệ thì là do Quận mã gia tương lai dám cả gan đứng ra bảo vệ một nữ nhi hùng hùng hổ hổ như vậy.
Đúng là muốn nàng ăn giấm chua.
Phải rồi, vị công tử kia là một nữ nhi, nàng nhìn nửa con mắt cũng có thể phán đoán ra, sao người "già" hơn nàng cả ngàn tuổi lại không?
Quả là đáng giận.
"C-C-Công tử...!cứu...!!!"
Tư Duệ hấp háy môi, ánh mắt rõ ràng giống chó con đang nhìn chủ nhân của mình.
Uyển Dư híp mi mắt nhìn cô, sau đó nhìn sang vị tiểu thư phẫn nam trang đứng nép sau lưng cô thì càng ngứa mắt.
Mà, đánh giá y phục của nàng ta, đường may tinh tế không phải loại rẻ tiền, hơn nữa là loại cao cấp nhất.
Nhìn kỹ thêm một chút nữa, đây là hoạ tiết thêu của Tứ Kình quốc.
Người của Tứ Kình ở đây làm gì?
Nhớ đến chuyện ở Kim Cương quốc tại buổi đấu giá, Uyển Dư quả thực rất tò mò.
Tư Duệ coi như vì sự tò mò này của nàng mà thoát được một kiếp nạn.
"Tiền đây, cầm lấy!"
Uyển Dư hào phòng đưa mẩu bạc cho tên chủ tiệm bánh, sự việc cứ vậy coi như xong, mọi người giải tán.
Giờ chỉ có ba người đứng đây.
Uyển Dư kéo tai cô tách ra khỏi nữ nhân kia.
Tư Duệ đương nhiên đau, la oai oái không hiểu chuyện gì, khi quay lại thì đã thấy Uyển Dư đứng ngay trước mặt vị công tử ban nãy mình giúp rồi.
Giờ nhìn kĩ mới thấy vị công tử này thật thấp bé.
Mà mặt mũi có chút...!Tư Duệ giật mình, hiểu ra vì sao Uyển Dư bực bội thì gãi đầu gãi tai cười chữa thẹn.
"Ban nãy ta không để ý....!Ha...ha...ha..."
Uyển Dư quắc mắt nhìn răn đe, Tư Duệ bưng tay kín miệng im bặt không dám ho he gì nữa.
Lúc này nàng mới có thể nói chuyện với vị cô nương phía trước: "Người của Tứ Kình quốc sao lại lui tới Hoa Thanh? Địa lý chúng ta cách rất xa nhau, Hoa Thanh cũng không có