Hiện tại cũng đã là ba tháng đầu của thai kì.
Có lần Anh vu vơ nhắc Thanh Di một vài điều, nàng ta thì chẳng thèm mải mai tới.
Vào một hôm mẫu thân đại nhân cho đầu bếp nấu Canh Đu Đủ Giò Heo Hầm cho gia đình, đặc biệt là bồi bổ cho tẩu.
Anh bên ngoài về kịp lúc ngăn cản, nhưng đã bị cho mấy tẳng, tối đó thì Thanh Di tẩu đau bụng dữ dội.
Mai là anh cho nàng uống vài viên thuốc đã bào chế trước đó nên không ảnh hưởng đến nàng và nhóc tử.
Đến giờ thì nàng có chút lòng tin hơn ở Anh, nên là nhờ anh ghi những điều cần nắm khi mang thai.
-Bạch Tử Khiêm: Đưa cho Thanh Di tờ giấy “Nè đây là những thứ tôi viết ra trong từng giai đoạn thai phụ cần chú ý.
Cái nào nên ăn, cái nào nên kiêng, Không hoạt động mạnh, với cao cũng không, nên đi bộ làm buổi sáng và sao khi ăn.
Sẽ tốt cho tẩu và nhóc tử.”
-Liễu Thanh Di: Mắt nghi hoặc “Chắc tin được ngươi không.”
-Bạch Tử Khiêm: “Tỷ là người kêu tôi luôn đó.
Hứ! không tin thì thôi trả đây.” Xòe tay
-Liễu Thanh Di: Nhìn Anh rồi nói “Chỉ là ta… có chút…”
-Bạch Tử Khiêm: Thở dài “Haizzz! Trong thời kì mang thai, thai phụ có phần nhạy cảm hay đa nghi là chuyện bình thường.
Mà còn là tôi thì tẩu không nghi ngờ mới lạ.
Đi dạo phố không, cho thoải mái hơn.” Thanh Di gật gật đầu.
Mẫu thân đã đi thăm tỷ tỷ từ ba ngày trước.
Còn Nhị ca và Phụ Thân thì gần đây bận việc triều chính.
Nên anh là người trông coi cô tẩu tẩu này.
-Triệu Đinh Yên: Tiến về phía Anh và Thanh Di “Thanh Di tỷ đi dạo phố sao?”
-Liễu Thanh Di: Cười nhìn Nàng “Nghe tam đệ, hắn nói đi dạo cho khuây khỏa.”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn Anh rồi nói “Bạch Phó Tướng sao không đi cùng tỷ? Và trong hai người có vẻ thân thiết hơn trước?”
-Liễu Thanh Di: Cười buồn nói “Huynh ấy giờ đang bận nhiều việc nên không thể.”
-Bạch Tử Khiêm: Hướng mắt nhìn Thanh Di “Nè nè, đệ nói không nên nghỉ nhiều rồi tự buồn, tôi không muốn cháu tôi sinh ra nhìn như ông già đâu đây.”
-Liễu Thanh Di: Trừng mắt nhìn anh “Ý ngươi là đang trù con ta.”
-Bạch Tử Khiêm: “Hứ! Tôi nói thì nói còn người gây tác nhân là tẩu đó.”
-Liễu Thanh Di: “Nói chuyện với ngươi làm ta điên tiếc lên.”
-Bạch Tử Khiêm: “Có người bên tẩu trò chuyện là may mắn rồi còn nói này nọ.
Nếu không muốn thì sẵn có Triệu Quận Chúa đây hai người cùng tâm sự.
Tôi đi về trước.” Anh làm ra dấu với nàng.
-Triệu Đinh Yên: “Cũng đúng cũng hơn tháng tỷ muội ta gặp nhau hay cùng đến quán, muội mời tỷ một bữa cũng có thời gian tâm sự cùng nhau.”
-Bạch Tử Khiêm: “Vậy là tốt rồi, vậy đệ về phủ trước nha.” Chạy đi.
-Liễu Thanh Di: Cười nhìn theo Anh “Cái tên tiểu tử trốn việc.”
-Triệu Đinh Yên: “Muội thấy tỷ có phần…”
-Liễu Thanh Di: Cười “Đã có lòng tin hơn ở đệ ấy.”
Họ cung đến Quán Tịnh Kì chọn một phòng thượng hạng cùng gọi món và trò chuyện.
-Triệu Đinh Yên: “Hắn đã làm gì để tỷ gọi từ Ôn Thần thành đệ đệ?”
-Liễu Thanh Di: “Sau khi Gia Khanh tỉnh dậy từ lúc gặp nạn, đệ ấy đã thay đổi đến nổi cả Phủ Tướng Quân từ thái độ sợ hãi chuyển thành yêu quý và kính trọng.
Ta xem đệ ấy nhưng đệ đệ ruột vậy, vì đệ ấy cũng xem ta là tỷ tỷ ruột.
Thái độ và hành động của đệ ấy luôn quan tâm xem ta nhưng người một nhà khi lần đầu về phủ.
Ta có Phụ Thân và Ca Ca, nhưng họ có lối sống và