-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài nhìn một đám người đối diện trước mặt anh và mình “Liêu huynh là đang cố ý đã thương người khác.”
-Liêu Cao Lãnh: Vẽ mặt tức giận nhìn anh mà không trả lời nàng “Tên khốn ngươi đã làm gì muội ấy?”
-Bạch Tử Khiêm: Vừa mới thức còn bị cho ăn một cước đến hộc máu nên anh mắt còn lờ đờ, lời nói thì không mấy rõ để nghe “Làm..
gì… là làm gì cơ?”
-Liêu Cao Lãnh: Tức giận “Ngươi là giả vờ? Một nam một nữ ở với nhau, áo ngươi lại vừa đang mặc vào.
Hừ tên khốn ta phải giết chết ngươi.” Nhào đến.
-Triệu Đinh Yên: Nhanh chóng trấn trước mặt anh “Liêu huynh đừng có mà manh động.
Và cũng xin nói lời cho dễ nghe.
Ý trong lời nói của huynh nghe sao có phần không đứng đắn.”
-Liêu Cao Lãnh: Chỉ vào mặt anh “Muội là đang bênh vực cho hắn.
Hay thực chắc muội có tình ý với hắn mà không nhận lời ta.” Nàng cũng không biết là có phải không.
-Bạch Tử Khiêm: Thở dài.
Thấy sự cãi vã của họ “Hai người là tự mà giải quyết.
Tôi cũng nói luôn với Liêu công tử, người mình yêu mà không tin tưởng thì không có tư cách để nói lời thương họ.” Chuẩn bị rời bước.
-Triệu Đinh Yên: Níu tay anh “Tôi cùng đi với Bạch công tử.” Quay qua huynh, giọng kiên quyết “Thời khắc này muội nghĩ chúng ta không nên nói gì thì hơn.” Dìu anh.
-Bạch Tử Khiêm: “Chân quận chúa đã khỏi hẳn đâu?”
-Triệu Đinh Yên: “Đã tốt hơn nhiều rồi.
Khi hồi phủ sẽ gọi đại phu đến kiểm tra lại.”
-Bạch Tử Khiêm: Gật đầu /Cũng không nên từ chối để tạo cho tình huống hiện tại càng căng thẳng hơn thôi./
Huynh đứng nhìn anh và nàng cùng rời đi.
Trên đường đi cả hai cũng trò chuyện và biết thêm nhiều thứ về đối phương hơn.
Anh chủ động muốn đưa nàng về tới phủ nàng cũng không từ chối.
Trước cửa phủ vương gia rất đông gia đinh trong đó có hai phu thê Bình An Vương Gia.
Vẽ mặt lo lắng của Đinh Dung giờ cũng đã giản ra khi thấy bóng dáng của Nàng.
-Tuệ Đinh Dung: Chạy đến xem xét nàng giọng có phần vừa lo lắng vừa trách móc hỏi “Yên nhi là đã đi đâu? Có biết ta và lão gia đã lo đến mức nào không?”
-Triệu Đinh Yên: Cười nắm lấy tay bà “Mẫu thân Yên nhi không sao.
Do gặp một ít rất rối nhỏ nên ở lại động trên núi trú ngụ.”
-Triệu Quốc An: Nhìn anh rồi quay lại nhìn nàng hỏi “Yên nhi và Bạch Công Tử sao lại đi cùng?” Nàng định trả lời thì.
-Bạch Tử Khiêm: Cười cung kính “Dạ là tôi vô tình gặp được Quận Chúa.
Do trời sập tối không rời núi được với cả chân của Quận Chúa đang bị thương nên càng khó hơn, nên là đợi chờ sáng cùng rời núi.”
-Tuệ Đinh Dung: Cười nhìn anh “Thế thì đa tạ Bạch công tử đã giúp Yên nhi.”
-Bạch Tử Khiêm: “Việc cần làm sẽ làm không gì đáng quan ngại.
Vậy tôi xin phép…”Bị ngắt lời.
-Triệu Quốc An: Hướng đến thấy khóe môi anh còn động một ít máu “Xin Bạch công tử dừng bước.
Trông công tử có phần không được khỏe với cả nhi nữ cũng cần gọi đại phu bắt mạch nên xin phép được giữ lại xem xét.”
-Bạch Tử Khiêm: Xua tay “Ấy không nhất thiết .”
-Tuệ Đinh Dung: Nhìn anh “Lão gia nói đúng, ơn không phải trả nhưng cũng phải để cho chúng tôi biết Bạch công tử vẫn an khang khi rời khỏi chứ.”
-Triệu Đinh Yên: Quay lại nhìn anh “Thân phụ đã nói vậy rồi xin công tử chớ từ chối.”
-Bạch Tử Khiêm: Gật đầu “Thế thì làm phiền rồi.”
Sau khi cả hai được đại phu bắt mạch bốc thuốc.
Nàng chỉ cần uống vài thang thuốc và bó thuốc vào sẽ khỏi, tránh