-Bạch Tử Khiêm: Cười tươi “Tôi đã rước về một nương tử vừa giỏi giang vừa xinh đẹp, biết lo đủ thứ lại chăm sóc phu quân chu đáo thì không muốn gì hơn.
Nên chỉ có thể đặt tâm ở một mình nàng.
Tôi còn sợ bản thân không yêu thương chiều chuộng đủ cho nàng thì cũng không muốn chia sẻ bớt đi đâu.”
-Triệu Đinh Yên: Hai tay siết chặt nắm vào nhau.
Trái tim nàng bổng vặn thắt từng cơn /Mình đã làm được gì cho chàng ấy đâu? Bổn phận của một nương tử còn chẳng vẹn tròn.
Trước giờ ta không hề chăm sóc như lời chàng đã nói nhưng sau này ta sẽ làm thật tốt./
-Công Chúa (Ngoại Quốc): Trong lòng đang cuộn trào cơn tức giận /Ngươi là ai mà dám từ chối bổn công chúa này?/ “Nếu ngươi có phương án giải quyết tất cả điều kiện của ngươi ta điều đáp ứng.
Còn không…/
-Bạch Tử Khiêm: Mặt bình thản “Thì tôi sẽ đáp ứng ngược lại những gì công chúa muốn.
Thái tử cũng đồng ý chứ?” Quay sang hỏi luôn cả Thái Tử ngoại quốc.
-Triệu Đinh Yên: Nàng giật thoát tim, cơ thể là đang trong tình trạng không thể trụ vững /Chàng… chàng ấy là đang làm gì thế? Có có phải thực sự muốn chở thành người của công chúa lân bang không?/
-Bạch Gia Khánh (Nguyên Soái): Nhìn anh chăm chú /Bạch Tử Khiêm/
-Triệu Quốc An (Bình An Vương): Nhíu mài /Hiền tế con là muốn thách đấu ngoại bang/
-Thái Tử (Ngoại Quốc): Cười sảng khoái “Tốt tốt lắm.
Ta cũng thay mặt phụ vương hứa với ngươi.
Dù ngươi có giải đáp được hay không ta cũng quá hời rồi.”
-Bạch Tử Khiêm: /Cười cho nhiều vào đến lúc ông đây làm cho người cười cũng không xong, mà khóc cũng không được./ “Mọi người đợi tôi một chút nhé.” Anh quay lưng rời đi.
Một lúc sau thì quay lại cùng với Lục Minh.
Tất cả điều hướng mắt về anh, họ chờ đợi anh sẽ làm gì cho vấn đề tiền giả này.
-Thái Tử (Ngoại Quốc): “Quận mã nếu là không giải quyết được thì hãy chịu.
Muội muội ta sẽ còn nghĩ tình bỏ qua và còn được chức phò mã bao người mơ ước.
Chứ đừng kéo người khác giải quyết hộ.”
-Bạch Tử Khiêm: /Tên điên./ “Ai mơ nhưng tôi lại muốn tỉnh.”
-Công Chúa (Ngoại Quốc): Bị anh chọc tức phải đứng phất dậy “Ngươi là có phúc mà không biết hưởng.
Đã vậy bổn công chúa muốn mạng của ngươi.”
-Bạch Tử Khiêm: Nhẹ cười đi đến đứng đối diện công chúa ngoại quốc nói rất nhỏ chỉ đủ để hai người nghe “Phúc là không thể so sánh.
Nhưng dù hiện tại có đau khổ tôi vẫn cam lòng.
Vì quận chúa là người tôi cam tâm tình nguyện cho đi kể cả sinh mạng của mình.
Nên tính mạng của tôi xin lỗi không thể giao cho công chúa được.” Công Chúa lặng thinh vì đã biết dù có như nào tâm anh đã đặt lên nàng quá sâu đậm không thể chuyển dời.
-Triệu Đinh Yên: /Họ là đang nói gì chứ? Sao lại to nhỏ có phải là đưa ra lời dụ dỗ quận mã không?/
-Bạch Tử Khiêm: Quay về hướng mọi người nói “Trên tay tôi là 9 đồng tiền vàng, và trong đây có một đồng là giả nhẹ hơn đồng thật.” Mọi người rất bất ngờ khi anh không chỉ giải thích mà còn đưa ra ví dụ thật tế như vậy.
-Hoàng Đế: Cười tươi /Tử Khiêm ngươi là muốn có được gì sau lần thắng này đây./
-Thái Tử (Ngoại Quốc): /Thật sự hắn có cách giải quyết sao? Đúng là Bạch Gia Khanh này không thể xem thường mà./
-Lục Minh: Anh nhìn Lục Minh “Tam công tử sẽ dùng chiếc cân 2 đ ĩa này nhưng với thủ thuật nhỏ sẽ tìm ra đồng tiền giả trong 2 lần cân.”
-Thái Tử (Ngoại Quốc): “Quan thu thuế cũng đã dùng đến cân 2 đ ĩa này và mỗi lần cho một đồng tiền vàng.”
-Công Chúa (Ngoại Quốc): “Nếu trong trường hợp này.
Số lần không thể dưới 5.
Chỉ khi may mắn bóc trúng đồng giả vào lần đầu tiên.”
Đúng thật là vậy nên tất cả các anh tài điều nháo nhào cho gần anh đang lừa bịp.
-Hoàng Đế: Nhíu mài “Các khanh là đang