Do anh và Lục Minh đi rất sớm nên đường xá và chợ búa rất vắng.
Vì khinh là đường vào cung diện kiến rất nhanh, sẽ không xảy ra chuyện gì ai ngờ có người đón đường.
~ HÍ ~ HÍ ~ HÍ ~ đùi sau của con ngựa bị một thanh kiếm ghim thẳng vào.
-Bạch Tử Khiêm: “~ Rầm ~” Anh ngã xuống ngựa bay thẳng đến một bó tre của nhà dân “Áaaa.
Hự ~” Bụng anh bị đâm trúng.
Con ngựa thì nằm tại chỗ
-…: Khoảng tầm 5 6 tên hắc y nhân tiến đến phía anh “Bạch Công Tử có tài chạy trốn thật đấy.
Gần cổng thành luôn rồi.” Giơ kiếm lên hướng về ngực trái anh.
~ Keng ~ keng ~ keng ~ Tiếng kiếm qua chạm.
-…: “Khốn kiếp.” Thanh kiếm bị chấn đến nổi gẫy làm đôi.
-Liễu Thái Úy: Đứng chấn trước mặt anh “Liễu Tuấn cho người bắt hết tất cả lại.”
-Liễu Tuấn: Bay đến phía nhóm người hắc y nhân “Rõ thưa cha.”
--------------------
-Triệu Quốc An: Lo lắng hỏi đại phu “Hiền tế ta sao rồi?”
-Đại Phu: Cung kính “Bẩm vương gia.
Quận mã bị thương ở phần bụng nhưng không quá nghiêm trọng chỉ cần tịnh dưỡng tốt là được.
Tránh động trúng sẽ dễ chảy máu.”
-Tuệ Đinh Dung: Lo lắng nhưng giờ cũng bình tĩnh hơn.
“Đa tạ đại phu.
Ngươi đâu tiễn đại phu giúp ta.” Đặt một thổi vàng vào tay đại phu.
-Đại Phu: Cung kính “Đa tạ Vương gia và phu nhân.”
-Triệu Quốc An: Quay qua Liễu Thái Úy “Cũng đa tạ Thái Úy giúp đỡ hiền tế.”
-Liễu Thái Úy: “Do nhận được pháo báo hiệu của Bạch công tử nên nhanh chóng cho người truy tìm.
Không ngờ là truy sát tại kinh thành đúng là coi trời bằng dung mà.”
-Tuệ Đinh Dung: “May mắn là không nghiêm trọng.” Mặt lo lắng giờ đã bớt căng thẳng hơn.
--------------------
-Lục Minh: Chạy nhanh vào phòng “Công Tử người thấy thế nào?” Lo lắng hỏi hang anh.
-Bạch Tử Khiêm: Ngồi dựa thành giường “Không sao tôi ổn hơn rồi.
Nhờ Liễu Thái Úy ứng cứu kịp đưa đến Phủ Bình An trị thương nên không gì đáng ngại.”
-Lục Minh: Giọng trách móc “Công tử là liều quá rồi.
Người không nghĩ sẽ nguy hiểm lắm sao?”
-Bạch Tử Khiêm: Thở dài “Chịu thôi đâu còn cách nào giải quyết cho tình huống đó.
Nếu không cả hai điều chôn xác tại đó.
À mọi chuyện sao rồi?”
-Lục Minh: “Tất cả các hắc y nhân bị bắt trong người điều có độc.
Điều chết ngay sau đó.”
-Bạch Tử Khiêm: Nhíu mài “Điều có tính toán cả rồi.”
-Lục Minh: Nhìn anh “Nhưng tôi biết được kẻ chủ mưu.” Anh nhìn thẳng vào mắt Lục Minh như đặt câu hỏi “Là Liêu Cao