-Hoàng Đế: “Trẫm nghe báo lại khanh là bị hành thích?”
-Bạch Tử Khiêm: “Bẩm hoàng thượng! cũng may mắn Liễu Thái Úy ứng cứu kịp thời nên không có gì đáng ngại.”
-Hoàng Đế: “Đã điều tra được kẻ chủ mưu chưa?” Nhìn lý công công.
-Lý Công Công: “Bẩm hoàng thượng! Các hắc y nhân điều bỏ mạng do trúng độc.
Tất cả các manh mối điều tiêu biến.”
-Hoàng Đế: Tức giận đập tay xuống bàn “To gan dưới chân thiên tử mà chúng dám động thủ.”
-Triệu Quốc An: “Hoàng huynh! Hiền tế đã không sao.
Tên tiểu tử này cũng không muốn truy cứu.
Mà là đang nóng lòng trình bày về biệt pháp giải quyết tình trạng hạn hán.” Anh nhìn chằm chằm vào vương gia.
-Hoàng Đế: “Tử Khiêm khanh có biện pháp cho vấn đề này sao?”
-Bạch Tử Khiêm: Giật mình “À dạ phải.”
-Hoàng Đế: “Được, nếu như vậy thì gác lại chuyện hành thích.
Và nói trẫm cùng mọi người nghe để thương thảo.
Và bàn luận kết hoạch đi nào.”
--------------------
Tại buổi thượng triệu.
-Hoàng Đế: Nghiêm nghị “Tình hình hạn hán đang là một vấn đề nang giải.
Các vị ái khanh có thể đưa thêm phương án nào không? Và các vị hoàng nhi có thể đưa ra được cách giải quyết tốt nhất không?”
-Lục Hoàng Tử: Cung kính “Nhi thần vẫn là kiến nghị mở kho lương cứu dân.
Nạn đói đã và đang cần ngày lan rộng.
Dù kho có cạn thì cũng là của con dân trăm họ đóng vào.”
-Đại Hoàng Tử: Cung kính “Nhi thần cũng nghĩ như Lục Hoàng đệ.
Cứu dân vẫn là chuyện hàng đầu.”
-Ngũ Hoàng Tử: Cung kính “Nhi thần lại không nghĩ vậy.
Lương thực là nguồn cung ứng.
Dù sao triều đình vẫn cần đến cho các tình huống khó lường.”
Thế là xuất hiện các phe ý kiến trái chiều.
Họ tranh luận bàn tán và tranh cãi cho lợi ý riêng của mình.
-Thất Hoàng Tử: Cung kính “Theo Nhi thần nên kêu gọi đóng góp.
Sẽ có thể giải quyết được tình trạng hao hục cho ngân khố hiện tại.”
-Hoàng Đế: Gật đầu “Cũng là một trong những ý kiến hay.
Vậy Gia Khanh ngươi có ý kiến gì không?”
-Bạch Tử Khiêm: Cung kính “Bẩm hoàng thượng! thần cũng có phần đồng tình với thất hoàng tử.
Theo thần thì chúng ta cũng cần làm rõ ngọn nguồn giải quyết triệt để.
Tiếp tế không còn là điều quan trọng.”
-Liêu Thái Sư: “Hàm hồ.
Ngươi đừng nghĩ hoàng thượng ưu ái thì muốn nói gì nói.
Bao nhiêu là dân chúng đói khát chờ lương thực từ triều đình đến đấy.”
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn Liêu Thái Sư “Vậy cho hỏi Thái Sư là số lương thực đến tay người dân là được bao nhiêu.” Nghe anh hỏi tất cả điều cứng đờ.
Đúng vậy ý anh là số lương thực sẽ bị ăn chặn ăn bớt từ các tên quan tham ô khốn kiếp.
“Tôi hỏi thêm mở kho lương cùng ngân khố cung ứng bao nhiêu là đủ?”
-Liêu Cao Lãnh: Nhìn anh “Vậy theo công tử có ý kiến gì hay hơn? Trước sao vẫn phải cần tiếp ứng.
Không có cách nào khác.”
-…: “Đúng đó dùng quyên góp nói như ngươi bao nhiêu là đủ?”
Họ điều đưa ý kiến tranh luận để bác bỏ vì việc quyên góp là thiệt về họ sao có thể làm.
-Hoàng Đế: “Thế khanh nói trẫm nghe ngọn nguồn và hướng giải quyết như nào?”
-Bạch Tử Khiêm: “Bẩm Hoàng Thượng! Nguyên nhân có thể là rất nhiều thứ cộng lại thần ngu muội không nắm rõ nhưng hướng giải quyết thì thần có.” Nhìn mọi người xong lại nói tiếp “Theo thần đã xem qua bản đồ Triệu Quốc.
Kênh gạch của nhiều nơi không thật sự phát triển.
Chúng ta nên cần phải đào thêm kênh gạch từ các sông ngòi lớn cũng như tìm các mạch nước ngầm.
Nó không chỉ hỗ trợ cho sinh hoạt mà còn giúp cho nền nông nghiệp phát triển khi sử dụng nguồn nước này cho việc tưới tiêu.”
-Liêu Cao Lãnh: “Bạch Công Tử có phải là bí quá nói liều?” Mọi người điều nhìn về cả hai.
-Bạch Gia Khang: “Đúng nhưng Liêu phó tướng ta cũng không đồng tình.”
-Đại Hoàng Tử: “Thật là ý kiến tốt nhưng bất khả thi cho hiện tại.”
-Chu Thái Sư: Cười “Vậy mọi người hãy cùng nêu lên quan điểm để thương