Đến đây cũng đã gần hai tháng Anh lui tới khu rừng phía Bắc để tiếp tế từ thảo dược đến lượng thực.
Số lượng người mắc bệnh đã giảm đến gần hết, bây giờ chỉ cần chờ đợi tất cả khỏi hẳn anh cũng sẽ tìm cách đưa người dân ở đây đi về nơi trước kia sinh sống.
Nói như nào bây giờ người dân ở đây luôn một mực đồng lòng nghe theo sự sắp xếp của Anh.
Anh làm việc rất nhanh chống và luôn có kế hoạch.
Việc đem một lượng thảo dược và lương thực lớn đến vùng này trong thời gian dài vẫn là một điều khó khăn nhưng.
Anh đã thăm dò xung quanh trước khi rời đi.
Cách khu rừng hai trăm dặm có một nhánh sông nhỏ, anh đã tìm nguồn của nó và cho người đứng ở nhánh rẽ khi thảo dược đến sẽ ra sức đẩy chúng vào nhánh sông mà xuyên rừng, đến nơi người dân chờ sẵn và cùng nhau bê về nơi trú ngụ.
Anh đã dùng tài sản của tên Bạch Gia Khanh để thu mua lương thực cùng thảo dược nhưng không hề gây ra sự chú ý do anh đã đưa một số người trai tráng không hề mắc bệnh giả làm thương nhân, mà mua các lượng hàng lớn.
Và bây giờ là ba tháng tròn anh đã nhờ người ghi nhớ và vẽ lại bản đồ khu rừng để làm một cuộc đào tẩu lớn.
-Lục Minh: Nói vọng vào phòng “Công tử người đã ở trong thư phòng nhiều ngày rồi.
Mau ra ăn chút điểm tâm đi.”
-Bạch Tử Khiêm: Trong phòng vọng ra “Lục Minh tôi không ăn đâu, huynh mang đi đi, tôi đang rất bận đừng làm phiền tôi.”
-Lục Minh: “Công tử người từ hơn hai tháng nay chứ thần thần bí bí, người có cần tôi giúp gì không? Tôi có thể…”bị ngất lời.
-Bạch Tử Khiêm: “Tôi đã nói là không cần rồi mà.
Cứ làm những việc thường ngày tôi giao là được.”
-Lục Minh: “Nhưng mà…”
-Bạch Từ Khiêm: “Huynh còn nói nữa thì đừng trách tôi.
Đi đi.
À nói với mẫu thân giúp tôi tháng này tôi lại bận không thể đi thăm tỷ tỷ được.”
-Lục Minh: “Vâng tôi biết rồi.”
-Ngọc Tiêu Vân: “Sao rồi? Vẫn không chịu ăn sao?” Lục minh chỉ gật đầu “Tiểu Khanh này càng ngày làm ta lại lo lắng.
Suốt ngày ở trong thư phòng, không ở thư phòng lại là phòng thuốc rồi nghiên nghiên cứu cứu.
Làm cho lão bà này đứng ngồi không yên.”
-Bạch Tử Khiêm: “Ấy mẫu thân.
Người đang thưởng trà? Hìhì con xin phép đi ra ngoài chút.”
-Ngọc Tiêu Vân: “ Phụ thân và nhị ca một tuần nữa hồi phủ rồi đấy.
Ta nói cho con một tiếng để biết ra đón họ.”
-Bạch Tử Khiêm: “Khanh nhi ghi nhớ.
Con đi trước đây.” Chạy nhanh đi.
-Lục Minh: “Có cần tôi đi theo bảo vệ không ạ?”
-Ngọc Tiêu Vân: “Ukm đi theo xem thử đi.” Uống một ngụm trà.
Vừa đi trên đường vừa nhìn xung quanh, đến từng nơi ở trước đây của các người dân trong rừng.
Anh lại đi dạo đến khu ngoại thành không cách xa kinh thành lắm.
Anh tươi cười trở về, trên tay là các cuốn sách có cả bút than anh làm ra tiện lợi cho việc ghi chép trong lúc đi lại chớ dùng bút lông thì vô cùng phiền phức.
-Liễu Thanh Di: “Bạch công tử đi đường như vậy dễ trúng người đấy”
-Bạch Tử Khiêm: Ngước lên nhìn thấy hai nữ nhân trước mắt “Xin thứ lỗi, tôi sẽ chú ý hơn.” Nói rồi anh nhìn xung quanh định lướt qua hai người.
-Triệu Đinh Yên: nhặt một tờ giấy “Bạch công tử làm rơi đồ.”
-Bạch Tử Khiêm: “Đa tạ” Cầm lấy
-Triệu Đinh Yên: “Đấy chẳng phải là bản đồ khu rừng phía Bắc?”
-Bạch Tử Khiêm: Bất ngờ giật lại từ giấy mà nhìn người nữ nhân trước mặt mình vô cùng thông minh và nhạy