Tại phủ thái sư.
-…: Siết chặt tay gân tay và cổ nổi lên đến da đỏ rực “Khốn kiếp thì ra tên khâm sai đại thần được cử đi là Bạch Gia Khang hắn, cái tên này chúng ta chỉ dời mắt đi là làm nên chuyện.
Hắn như chặn hết đường mà ta bày ra.
Tất thẩy hết kế hoạch điều bí cửa hết đường.”
-Liêu Thái Sư: Cung kính “Chủ tử xin người bớt nóng.
Chúng ta giờ đây cần bình tĩnh tìm kế sách mà chạy nước rút.”
-…: Nhìn Liêu thái sư “Ý ngươi là?”
-Liêu Thái Sư: “Hiện tại dịch bệnh đang hoành hành, hắn không thể tiến cung tìm kế sách giải nguy.
Dịch tả 1 phần cũng do thái tử nước láng giềng nhúng 1 tay nên hắn chưa có biện pháp đẩy lùi.”
-…: “Ta hiểu rồi.
Ngươi muốn ta gửi thư cho thái tử tiến hành bước tiếp theo.”
-Liêu Thái Sư: “Đúng vậy.
Thái tử người ấy hiện giờ mà đưa binh xâm nhập vào biên giới phía Tây Nam.
Chúng ta đồng loạt tấn công sẽ tạo ra thế gọng kiềm.”
-Liêu Cao Lãnh: “Đích thân thần sẽ cho quân đột nhập vào trong cung ra tay yểm trợ.
Mở đường cho đội quân bên ngoài vào.
Về phía của tên Bạch Gia Khang kia tôi sẽ cho người chăm sóc hắn và cả dân chúng nơi đó.
Hắn có là thần tiên cũng khó mà trị khỏi.”
-…: “Hay, rất hay.
Ta thật không chờ đợi nổi nữa rồi.
Hãy thi chuyển kế hoạch cho lưỡng toàn.
Ta sẽ xóa ngôi và trở thành tân đế vương của Triệu Quốc.
Hahahaha.”
--------------------
Tại liều trại của anh.
Có Anh Trịnh Phong và Hoài Ân đang bàn bạc chính sách mới.
-Lâm Giang: Chạy thục mạng đến trại của anh “Bạch đại ca! Bạch đại ca!”
-Hoài Ân: Nhíu mài “Đệ không có phép tắc rồi đó Lâm Giang.”
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn Lâm Giang “Không sao! Chắc có chuyện rất hệ trọng nên đệ ấy mới vậy.
Bình tĩnh lấy lại nhịp thở nói tôi nghe.”
-Lâm Giang: Hít sâu 1 ngụm khí rồi nói “Theo như thông báo từ nhiều nơi các nhánh sông ngòi kênh gạch đã bị nhiễm độc.”
-Trịnh Phong: Đứng bật dậy “Sao có thể chứ.
Ta chưa nghe được thông báo từ cấp dưới.”
-Lâm Giang: “Sáng nay 1 vị đại phu bắt mạch cho vài bệnh nhân mắc dịch bệnh.
1 số người đã có chịu chứng lạ, ngoài mắc dịch bệnh sốt cao, đau bụng.
Thì máu mũi và miệng cũng bắt đầu chảy ra.
Nên đã gấp rút thông báo cho ta.”
-Bạch Tử Khiêm: Suy nghỉ hồi lâu /Đó là sốt kiết lỵ, sau đó là dịch tả cũng kéo theo dùng một lúc.
Nên mình chưa thể điều chế được thuốc cho cả hay trong 1 lần./ “Vậy sao đệ lại biết nguyên nhân từ các nhánh sông ngòi? Và số lượng người mắc bệnh là bao nhiêu? Tại sao họ lại mất bệnh?”
-Lâm Giang: “Sao khi biết tin đệ đã cho người tìm hiểu nguyên nhân.
Và phát hiện nước sông ở nhiều nơi đã đen ngấy cá chết nổi lềnh bềnh.
Số lượng mắc bệnh lên đến 500 người.
Họ đã dùng nước đó tắm rửa và nấu ăn.
Người bị nặng thì cơ thể ghẻ lỡ máu chảy từ lỗ tai mũi miệng.
Hiện tại không có cách trị.”
-Trịnh Phong: “Tức chết mà.
Sao nhiều thứ cứ đỗ dồn đến thế.
Thuốc sốt và dịch tả không hòa hợp nên chị được bệnh này thì bệnh kia lại tái phát.
Giờ thêm cái bệnh gì từ trên trờ rớt xuống nữa đây.”
-Bạch Tử Khiêm: Đứng dậy “Đừng ở đó than trách nữa 3 đệ cùng tôi đi đến đó xem thử.”
---Tất cả: “Rõ”
--------------------
Đến nơi anh tá hỏa về những gì diễn ra trước mắt.
Sông ngòi chuyển thành 1 màu đen.
Cá chết nổi lên thối đến nổi không thể ngửi nổi.
-Bạch Tử Khiêm: “Mọi người hãy lấy khăn hay một tấm vải đeo lên mặt che lại mũi miệng nhanh lên.” Anh nhìn và quan sát xung quanh vài canh giờ thì cảm thấy ngờ ngợ ra được điều gì đó.
/Có người cố tình làm ra chuyện này như là ai chứ?/ “Trịnh Phong mau chống cho người phong tỏa ở những nơi bị nhiễm như thế này.
Nhớ tránh tiếp xúc gần đấy.”
-Trịnh Phong: “Đệ sẽ cho người đi làm ngay.” Chạy đi.
-Bạch Tử Khiêm: “Hoài Ân cho người điều tra đầu nguồn của các nhánh sông bị nhiễm độc này nhanh nhất có thể.
Lâm Giang gọi những đại phu xem họ có cao kiến gì cho căn bệnh mới này không?”
-Hoài Ân: “Đệ đi ngay.” Chạy đi.
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn Lâm Giang “Sao còn chưa đi?”
-Lâm Giang: “Huynh ở đây 1 mình đệ không yên tâm.”
-Bạch Tử Khiêm: Nhíu mày “Đi mau.
Đó là lệnh.”
-Lâm Giang: Cung kính “Rõ.” Chạy đi.
--------------------
Anh một mình đi theo mép