Chuyển ngữ: Yuki
"Em còn tưởng chiếc xe phía trước có bệnh gì mà sao đi chậm vậy, đến cả ông già còn đi nhanh hơn... hóa ra là thầy à." Thương Mục Kiêu rũ mắt xuống, lộ ra vẻ chán chường: "Lần sau thầy nên gắn cái bảng đi, đỡ cho người khác hiểu lầm."
Tôi ngẩn ra, chưa hiểu cậu ta đang muốn bảo tôi gắn bảng gì, rồi cẩn thận ngẫm lại câu trước, chợt nhận ra cậu ta đang yêu cầu tôi gắn bảng thông báo đại loại như "Chủ xe là người khuyết tật" hay "Chủ xe có bệnh".
Có lẽ cậu ta cũng không có ý kỳ thị tôi nhưng nó thật sự khiến tôi thấy khó chịu. Tôi chỉ chú ý an toàn thôi, vốn không hề liên quan đến việc khuyết tật hay không, dù không bị khuyết tật thì tôi cũng sẽ lái xe cẩn thận như vậy.
"Thật ngại quá..."
Nén lại cảm giác khó chịu, tôi giải thích với Thương Mục Kiêu là vì vừa rồi tránh con mèo hoang chạy qua nên tôi mới thắng gấp. Thương Mục Kiêu nghe xong chỉ khẽ gật đầu, trông cũng chẳng có vẻ gì là hứng thú với nguyên nhân sự việc, thẳng thắn bày tỏ nếu là cậu ta tông thì mọi trách nhiệm đều là của cậu ta.
"Có tông hỏng xe không?" Tôi hỏi.
"Của em vẫn ổn, chỉ tróc miếng sơn thôi, còn của thầy thì... khá là nghiêm trọng đấy." Thương Mục Kiêu kẹp mũ bảo hiểm dưới cánh tay, lôi điện thoại ra nhìn, không biết đang gửi tin nhắn cho ai.
Qua mấy giây sau, chuông điện thoại bỗng reo lên, cậu ta lập tức bắt máy, nét mặt vốn đang mất kiên nhẫn đột nhiên trở nên dịu dàng đến đáng sợ.
"Chị... Chỉ là sự cố nhỏ thôi, không có gì đâu... Em biết, em sẽ cẩn thận mà... Bánh ngọt chị muốn ăn em có mua rồi, chị chờ một lát nha..."
Nhìn gần mới thấy, trên tai phải của cậu ta có bấm lỗ, đeo một chiếc bông tai bằng một loại đá quý màu đen rất bé (*). Hơi nhích lên chút còn có nốt ruồi nhỏ, không chú ý sẽ cho rằng cậu ta bấm hai lỗ.
Tôi nhớ Thương Lộc cũng có một nốt ruồi đúng ngay vị trí đó, trước kia tôi vô cùng thích nốt ruồi này, cảm thấy rất có "khí chất".
Gen di truyền cũng thần kỳ thật, đến cả chuyện này cũng giống nhau được.
Sau xe dần xếp thành hàng dài, không ngừng bóp còi inh ỏi, sự cố của chúng tôi đã bắt đầu gây hỗn loạn, nếu cứ tiếp tục chỉ e là cảnh sát cũng phải đến mất.
"Thế này..." Tôi vừa định nói chi bằng chạy đến chỗ nào đó rộng rãi tí rồi bàn bạc thì Thương Mục Kiêu đã cúp máy, đưa tay về phía tôi.
Tôi thắc mắc nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trước mặt, không hiểu ý của cậu ta cho lắm.
"Cho em số điện thoại của thầy." Cậu ta nói, "Em sẽ bảo người đại diện bên bảo hiểm liên lạc lại với thầy."
Ra là vậy.
Tôi nhận lấy điện thoại, nhập số của mình vào rồi trả lại.
Cậu ta chẳng thèm liếc lấy một cái, đút thẳng điện thoại vào túi quần, đội mũ bảo hiểm lên xong cất lời: "Trước cứ vậy đi, em còn có việc gấp, có vấn đề gì thì cuối tuần đến trường nói tiếp."
Tôi khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, tiếp tục khởi động xe rồi lái đến giao lộ. Vừa rẽ qua góc cua, từ sau đã có một cái bóng xanh trắng tăng tốc lướt qua, thân xe nhẵn nhụi nhanh chóng biến mất trước khi tôi kịp nhìn kỹ.
Đêm đó, có một người đàn ông tự nhận là đại diện bên phía bảo hiểm của Thương Mục Kiêu gọi điện cho tôi, hẹn tôi khi nào rảnh thì đến địa điểm chỉ định để xem xét tổn thất, phí sửa chữa sẽ do bên công ty bảo hiểm bọn họ chi trả.
Đuôi xe của tôi đúng như lời Thương Mục Kiêu nói, hư hỏng thật sự khá nghiêm trọng, toàn bộ cản sau đều bị bóp méo, lung lay như sắp đổ. Tông như vậy mà cái xe kia chỉ tróc miếng sơn? Chẳng biết phải nói là chất lượng của xe cậu ta quá tốt hay chất lượng của xe tôi quá kém nữa.
Cuối cùng, chúng tôi hẹn cuối tuần này sẽ xem xét tổn thất. Sau khi mang xe đến địa điểm kiểm tra, nhân viên công tác quan sát xe của tôi rồi bảo có lẽ phải thay toàn bộ cản sau, mui sau cũng cần sơn lại. Tôi hỏi anh ta mất bao lâu mới sửa xong, anh ta bảo ít nhất hai tuần.
Vừa nghĩ đến hai tuần không dùng xe là tôi lại thấy đau đầu.
Mà cơn đau kéo dài vô hình này cũng gián tiếp ảnh hưởng đến sinh hoạt của tôi, chẳng hạn như cảm xúc. Ngay cả Dư Hỉ Hỉ cũng nhận ra gần đây tâm trạng tôi không tốt, càng trở nên ít nói hơn, đến "tám" chuyện cũng không dám nữa.
Thứ tư, Thẩm Lạc Vũ đến thăm tôi, mang theo không ít vật dụng hằng ngày, biết tôi không có xe thì không tiện đi lại nên cố ý đi chợ mua đồ ăn lấp kín cả tủ lạnh giúp tôi.
Thấy con bé bỏ sức bỏ tiền ra như vậy, tâm tình mấy nay của tôi cũng tốt hơn khá nhiều. Kể cả khi con bé nói mấy lời nhàm tai, hay mấy chuyện trên trời dưới đất tôi cũng không còn mất kiên nhẫn như trước nữa.
"Tiểu Giới, lần trước em có nói với anh về cái nhóm hỗ trợ ấy, anh xem xem thứ bảy có rảnh không thì tham gia thử đi?" Thẩm Lạc Vũ làm hai đĩa Spaghetti đơn giản, một cho nó một cho tôi.
"Nhóm hỗ trợ gì?" Tôi xoắn xoắn sợi mì, không nhớ rõ lắm vụ nhóm hỗ trợ mà con bé nói. Đại khái là lần đó tôi bảo nó dông dài, nghe cho có lệ, lọt từ tai này sang tai kia luôn.
"Thì chính là... nhóm hỗ trợ tâm lý Hướng Đến Lạc Quan ấy."
Cái tên này, hình như tôi có ấn tượng.
Tôi ngẩng đầu lên, nói: "Anh không có vấn đề tâm lý."
Thẩm Lạc Vũ vốn không tin: "Anh bi quan chán đời như thế mà bảo không có vấn đề à?"
Tôi chỉnh lại: "Đây không phải là vấn đề tâm lý mà là quan điểm triết học của anh."
Con bé làm ra vẻ "không còn lời nào để nói".
"Là mẹ em bảo em đến khuyên anh, nếu lần này em lại tay trắng trở về thì mẹ sẽ đích thân đến cửa đó. Hai năm nay sức khỏe của bà ấy đã chẳng ổn rồi, anh nhẫn tâm nhìn bà vì chuyện của mình mà lao tâm khổ tứ ư?"
Nếu nó dùng tấm thân tình thì tôi có thể mạnh dạn từ chối. Nhưng cô là trưởng bối mà tôi vô cùng kính trọng, chỉ cần bà ấy "ra trận" là tôi không thể nào nói "không" được.
Tôi im lặng một hồi, vẫn chưa từ chối thẳng thừng: "Gần đây cô thế nào rồi?"
"Bệnh cũ thôi, hễ thời tiết lạnh tí là lại ho." Thẩm Lạc Vũ chọc chọc vào đĩa mì của mình, thành khẩn nói: "Bà ấy lo cho anh lắm đó."
Hồi còn trẻ cô từng mắc bệnh phổi, sau này dù được chữa khỏi nhưng cũng chưa dứt hoàn toàn, chỉ cần bị kích thích nhẹ là rất dễ tái phát. Năm đó, lúc tôi gặp nạn, bà ấy cũng vì tôi mà nước mắt thành sông, tôi không muốn bà lại vì chuyện của tôi mà sầu não.
Bà đã là một trong số rất ít người chịu quan tâm đến tôi rồi.
Mấp máy môi, tôi buông nĩa xuống, cuối cùng đành thỏa hiệp.
"Được rồi, anh đồng ý."
Sau khi Thẩm Lạc Vũ rời đi, tôi bèn thu dọn bát đũa, tự rót một ly Trockenbeerenauslese (*) thích hợp trước khi ngủ rồi đi đến trước giá đỡ CD ở phòng khách.
(*)Trockenbeerenauslese (TBA) là một trong những loại rượu vang Riesling (nho trắng) của Đức. Đây là lọai rượu quý hiếm nhất, được làm từ những trái nho khô tự nhiên trên cây. (Từ "Trocken" nghĩa là "khô" "Trockenbeerenauslese" có nghĩa là chùm nho trên cây đang khô cuống)
Rút trong góc ra DVD "Ngược chiều gió", tôi mở hộp, cho DVD vào máy.
Ngồi trong phòng khách tối mịt, quan sát hình ảnh không biết đã chiếu đi chiếu lại bao nhiêu lần trên màn hình, tôi chọn cách tua nhanh đến đoạn muốn xem.
Trong kho thóc nóng ẩm, một người đàn ông cởi trần ngậm lấy điếu thuốc, người phụ nữ thì đang tán tỉnh anh ta. Anh ta ôm cô nàng vào lòng, khói thuốc trong miệng từ từ nhả ra, tạo nên khung cảnh chuyển động tuyệt đẹp, làn khói mập mờ vây kín gương mặt cả hai.
Móng tay khẽ ấn vào cơ bắp bóng loáng, mạch máu thô to nổi trên làn da màu đồng, đập lên từng nhịp.
Ham muốn bùng nổ, tỏa ra hormone đậm nồng.
Bộ phim này khiến người xem thích nhất là phần hình ảnh, nhưng tôi chỉ mê mỗi phân đoạn này.
Đạo diễn chắc có lẽ rất thích Thương Lộc. Thích năng lực bộc lộ cảm xúc của ông ấy, đồng thời cũng thích kỹ năng diễn xuất của ông đến từng chân tơ kẽ tóc. Nhìn cận cảnh gương mặt, từng giọt mồ hôi, từng nhịp hô hấp đều đạt đến hoàn hảo, cả cái nốt ruồi trên vành tai kia, cũng toát ra sức quyến rũ đến cực hạn của nam chính.
Nhìn vào nốt ruồi nhỏ ấy, trong đầu tôi bỗng hiện lên một gương mặt trẻ hơn. Tôi khẽ nhíu mày, nhanh chóng gạt bỏ hình ảnh không đúng lúc kia sang một bên.
Xem phim xong, tôi ném ly rượu đã uống sạch vào bồn rửa chén, do tác dụng của cồn, cơn buồn ngủ dần rõ hơn. Tôi tắt màn hình, điều khiển xe lăn đi vào phòng ngủ.
Đêm đó, có lẽ vì uống rượu, hoặc cũng có lẽ vì xem lại "Ngược chiều gió" mà giấc mơ của tôi vô cùng hỗn loạn. Nội dung giấc mơ tôi không nhớ rõ lắm, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt rã, như thể phải vật lộn cả đêm với ai đó.
"Thầy à, em thật sự có lý do chính đáng mà, em không phải cố tình cúp tiết của thầy đâu. Thầy cho em xin thêm một cơ hội với ạ, để em còn thi học kỳ... em không thể rớt tín chỉ nữa đâu ạ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kết quả tốt nghiệp mất."
Số lượng sinh viên biết tin mình sắp rớt tín chỉ đến cầu xin tôi không ít, đa phần là quấy rầy đòi hỏi, hết lời ngon ngọt, đến lúc nhận ra tôi quá khó dụ cũng đành từ bỏ.
Nhưng hôm nay lại không giống vậy.
Tôi gõ gõ bàn phím máy tính, không ngẩng đầu lên. Nữ sinh thấy tôi không để ý tới, bèn vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt tôi.
"Thầy ơi, thầy cho em thêm cơ hội với." Cô ta hạ mình, quỳ xuống bên xe lăn của tôi, thảm thiết cầu xin.
Đầu tôi càng lúc càng đau.
Thu nhỏ tab lại, tôi lùi về dựa người vào thành ghế, rũ mắt nhìn xuống: "Cúp học đủ năm lần là đã bị hủy bỏ tư cách thi, đằng này em không chỉ cúp năm lần đâu em Nghiêm à. Từ lúc khai giảng đến nay, em còn chưa từng lên lớp của tôi lấy một lần. Em không phải sinh viên năm nhất, hẳn phải biết điều tối kỵ của tôi chứ."
Nữ sinh co rúm người lại, ánh mắt hiện lên vẻ trốn tránh: "Em có nỗi khổ tâm mà thầy. Lúc nghỉ hè em mắc... mắc bệnh trầm cảm, từ đó không thể điều chỉnh được cảm xúc, uống thuốc bao nhiêu cũng không hiệu quả, đến tận khi khai giảng cũng không có chuyển biến tốt. Tại... tại em phát bệnh nên mới nghỉ học, thật sự không phải em cố tình không lên lớp đâu ạ."
Tôi khẽ gật đầu: "Vậy thì gửi tôi xem hồ sơ bệnh án. Nếu em thật sự bị trầm cảm thì tôi sẽ cho em một đường lui."
"Em, em không tìm thấy, em không nhớ nó nằm đâu nữa..." Nghiêm Doanh ngẩng đầu lên. Đôi mắt được trang điểm kỹ càng ngấn đầy nước, bắt đầu làm loạn: "Thầy à, em thật sự không