Chuyển ngữ: Andrew Pastel
"Tốt quá anh Bắc ơi. Anh còn có thể yêu, linh hồn vẫn còn chưa khô cạn."
.
Thẩm Lạc Vũ đến gặp tôi, đưa cho tôi nhiều thứ, lúc xếp vào tủ lạnh con bé thấy vài lon bia.
"Anh uống bia à?" Con bé cầm lon bia lên kiểm tra, "Anh chê uống bia bị trướng bụng mà?
Đó không phải của tôi, mà là của Thương Mục Kiêu. Nhưng tôi cũng không tiện nói rõ, chỉ có thể thuận miệng nói: "Dùng để nấu ăn, vịt hấp bia."
Thẩm Lạc Vũ hứng thú: "Woa, bây giờ anh có thể nấu được những món cao cấp như vậy rồi sao? Chừng nào làm em ăn thử đây."
"......Lần tới đi."
Xếp đồ vào tủ lạnh xong, con bé thoải mái nằm xuống ghế sô pha, đang định tìm phim xem thì thấy chiếc cúp pha lê trên giá đĩa CD đối diện.
Con bé cầm điều khiển từ xa, hỏi: "Anh thi cái gì mà được giải thưởng vậy, khi nào thế?"
Tôi pha ly trà hoa cúc thanh nhiệt giải độc con bé mang đến, đặt lên bàn cà phê, nghe hỏi, mặt không chút thay đổi nói: "Lần trước đi xem bạn thi đấu một cuộc đua mô tô."
"Bạn nào? Dương Hải Dương?" Thẩm Lạc Vũ tinh ý bắt được điểm quan trọng. "Anh ta có bạn gái rồi mà vẫn muốn anh đi cùng?"
"..." Tôi đang định nói tôi đi với cậu ấy, nhưng bây giờ bị Thẩm Lạc Vũ chất vấn như vậy, cũng cảm thấy không hợp lý.
Một lời nói dối cần cả ngàn lời nói dối khác để che đậy, vì vậy tốt hơn hết là nên nói thẳng với con bé luôn.
"Thật ra là anh đang hẹn hò." Tôi không giấu diếm, thẳng thắn nói: "Bia của người đó, cúp người đó tặng, kính thiên văn cũng là người đó tặng anh".
Thẩm Lạc Vũ quay đầu nhìn kính viễn vọng bên cửa sổ: "Anh không nói em cũng không để ý..."
Con bé đang nói chợt lại, mở to mắt nhìn tôi, mấy giây sau mới phản ứng lại: "Anh nói cái gì? Anh đang hẹn hò?"
Con bé từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, phản ứng của nó nom không giống như biết tôi đang có người yêu mà giống như biết mình trúng vé số mười triệu tệ vậy, vẻ mặt không thể tin được, xen lẫn một chút kinh hỉ không nói nên lời.
"Đừng nói chuyện với dì, hay nói với bố mẹ anh đó. Anh với người ta mới bắt đầu thôi, chưa không ổn định lắm. Bên kia... nhỏ tuổi hơn anh, nên anh không biết có thể kéo dài được không."
Con bé dường như không nghe thấy tôi nói gì, lại ngồi xuống, kéo cái gối ôm vào lòng, cái cách nó nhìn tôi khiến tôi nhớ đến dì.
Mười hai năm trước, khi tôi tỉnh dậy sau cơn mê, dì tôi cũng lao đến bên cạnh tôi với biểu cảm tương tự. Rõ ràng là rất vui, nhưng trông như sắp khóc.
"Thật tốt quá Bắc Giới." Thậm chí lời nói cũng không khác là bao nữa.
Thẩm Lạc Vũ ôm chặt gối, lại đỏ hoe mắt nói: "Thật tốt quá."
Tôi thấy con bé thực sự muốn rơi nước mắt, nhanh chóng rút khăn giấy đưa qua.
"Anh hẹn hò thôi mà, em cứ làm quá."
Con bé tháo kính, lau đi nước mắt, nói bằng giọng mũi đặc sệt: "Mẹ con em sợ đến ngày nào đó anh buông bỏ hết, không quan tâm thứ gì, không thích bất cứ thứ gì, sống như một nhà sư khổ hạnh. Sống mà không có đam mê nhiệt huyết nào... Em với mẹ thực sự lo lắng cho anh đó."
Hóa ra con bé và dì nhìn tôi như thế này.
"Được rồi." Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con bé, dịu dàng nói: "Đừng khóc, anh... vẫn còn sống đến giờ mà?
Thẩm Lạc Vũ xì mũi, vừa khóc vừa cười ném cái gối sang một bên, nghiêng người ôm tôi vào lòng.
"Tốt quá anh Bắc ơi. Anh còn có thể yêu, linh hồn vẫn còn chưa khô cạn."
Có thể yêu mà cũng trở thành một sự kiện đáng ăn mừng. Tôi ngượng ngùng ôm lại con bé, không thể nhịn được mà bật cười.
Nếu một ngày nào đó, con bé biết tính hướng của tôi, biết tôi thích ai, biết đam mê mãnh liệt của tôi nằm ở đâu, biết ngọn lửa "tái sinh" của tôi như thế nào, tôi hy vọng con bé vẫn có thể cảm thấy hạnh phúc và may mắn cho tôi.
Kính thiên văn của Thương Mục Kiêu tặng quá đắt. Mặc dù tôi đã nhận nó nhưng tôi vẫn cảm thấy rất ngại, cho nên tôi quyết định gửi lại cho cậu ta món quà tương tự.
Nhưng tôi thực sự không có nhiều kinh nghiệm trong việc tặng quà, cũng không biết thanh niên đôi mươi bây giờ như thế nào, trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định xin ý kiến các sinh viên trong lớp.
Nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là ra khỏi lớp, tôi bắt đầu giao bài tập về nhà.
"Nói về sự giống và khác nhau giữa các tư tưởng triết học của Trung Quốc và phương Tây, không quá ba ngàn chữ, ngoài ra..." Tôi điều khiển xe lăn đến mép bục, nghiêm mặt nói: "Tôi muốn nhờ các bạn ghi cho tôi danh sách những món quà mà các bạn muốn người yêu của mình tặng nhất. Không giới hạn số lượng, có thể gửi ngay hôm nay. "
Chuông tan học vang lên nhưng cả lớp im phăng phắc, không ai đứng dậy ra về.
Một học sinh ở hàng ghế đầu cẩn thận giơ tay hỏi: "Đây cũng là bài tập về nhà ạ?"
"Không." Tôi quay lại đóng powerpoint, nói, "Trả lời tốt cũng sẽ không cải thiện điểm cuối kỳ, nhưng với tư cách cá nhân, tôi sẽ cảm ơn các bạn rất nhiều. Thật sự rất cảm ơn."
Ngày hôm sau, Dư Hỉ Hỉ tổng kết, lập một danh sách hơn một trăm món quà cho tôi.
Nhỏ thì là cái bút, lớn là một căn nhà, và hằng hà sa số đồ xa xỉ. Thậm chí, có người còn hy vọng bạn trai có thể công khai chuyện tình cảm với truyền thông, bên cạnh còn ghi chú rõ ràng bạn trai là ca sĩ diễn viên nào đó đang nổi tiếng, phát huy trí tưởng tượng của nhân loại đến cực hạn.
Nhìn từng cái một, rồi loại bỏ từng cái một, cuối cùng con chuột dừng lại trên một dòng đánh số "97".
"Đồ trang sức handmade..." Có thể tự tay thiết kế, tự tay làm, vừa lạ mắt lại vừa thể hiện được tấm lòng.
Có vẻ hay đó.
Lên mạng kiếm thông tin địa chỉ những workshop như vậy, tôi thấy có một cái gần trường, tan làm tôi tiện đường ghé vào.
Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ, sau khi biết ý định của tôi, cô ấy gợi ý cho tôi làm một cặp nhẫn.
Tôi từ chối ngay: "Chúng tôi... chỉ mới quen nhau,chưa đến mức có thể gửi nhẫn."
"À à à, tôi hiểu rồi, vậy anh thấy vòng tay và vòng cổ thế nào? Hoặc hoa tai khuyên tai này nọ. Anh có thể tự thiết kế hoặc chúng tôi thiết kế giúp và chế tác cho anh."
Cô ấy dẫn tôi đi xem kho vật