71
“Em no rồi.” Bạch Sướng đặt đũa xuống, chẳng quay đầu lại đã lên tầng.
Thẩm Minh Húc nhìn cơm canh trước mặt hầu như chưa động đến, lại nhìn Bạch Sướng thân thể mỏng manh.
Cậu gầy.
Thẩm Minh Húc đã không nói chuyện với Bạch Sướng kể từ lần cãi nhau trước.
Bạch Sướng lại chẳng phải người chủ động nên tự nhiên chẳng biết chủ động bắt chuyện với Thẩm Minh Húc.
Thẩm Minh Húc nhận ra dạo này Bạch Sướng không vui.
Anh cũng đau lòng Bạch Sướng gầy đi.
Dạo này Bạch Sướng ăn uống ngày càng ít.
Trước đây còn có thể ăn hết một bát cơm mà bây giờ ăn được mấy đũa đã ngừng.
Thẩm Minh Húc nghĩ, cứ tiếp tục như vậy thì không được, anh phải tìm thời gian nói chuyện với Bạch Sướng.
72
Thẩm Minh Húc là người thuộc phái hành động, bảo nói chuyện là nói chuyện, nói chuyện ngay tối nay.
Chờ khi Bạch Sướng lại buông đũa chuẩn bị đứng dậy, Thẩm Minh Húc cản cậu lại, “Bạch Sướng, chúng ta nói chuyện.”
“Anh chưa từng nghĩ như vậy.
Đối với anh mà nói em chính là em.
Em là một người sống sờ sờ, không phải công cụ sinh cho anh một đứa con thông minh tài giỏi.”
“Anh chưa bao giờ nghĩ về em như vậy, sau này em cũng không nên có suy nghĩ đó nữa.”
73
Bạch Sướng bị Thẩm Minh Húc làm đỏ mắt.
Từ thuở thiếu thời, ai ai cũng gián tiếp hoặc trực tiếp nói với cậu, “Sau này cậu phải sinh con cho cậu chủ Thẩm để báo đáp cậu ấy.”
Chẳng ngờ có một ngày cậu có thể nghe được Thẩm Minh Húc nói ra những lời này.
Những lời này đối với cậu mà nói, rất quan trọng.
Những lời nói của Thẩm Minh Húc ấy đã khẳng định sự tồn tại của Bạch Sướng, cũng xoa dịu nỗi lòng bồn chồn của Bạch Sướng.
Cậu muốn chứng minh mình đâu phải “công cụ”, thế nhưng chẳng ai bằng lòng chịu nghe, bằng lòng tìm hiểu suy nghĩ của cậu.
Nhưng bây giờ thì khác, Thẩm Minh Húc bằng lòng.
Thẩm Minh Húc hiểu.
74
Thẩm Minh Húc dỗ Bạch Sướng được rồi!
Quá thần kỳ! Anh còn tưởng mình phải tốn nhiều công sức lắm mới dỗ được cậu Omega cơ đấy.
Dù sao thái độ cậu Omega khi trước xấu như thế, vậy mà giờ Bạch Sướng đã bị vài câu nói đơn giản dỗ dành thành công.
Bạch Sướng lại trở về dáng vẻ hay tranh cãi với anh thường ngày.
Thẩm Minh Húc chưa bao giờ trải qua tâm trạng như vậy, lần đầu tiên anh trở nên âu lo vì buồn vui giận hờn của một Omega.
Nhưng cũng may Bạch Sướng chẳng phải người được yêu thương mà