Đóng chào tôi không phải một con người ôn nhu, hiền lành mà là một con ma men. Anh say bí đến không dậy nổi. Không biết từ khi nào anh lại nặng như thế này. Tôi vật vã đỡ anh ngồi dậy. Tưởng chừng như anh đã tỉnh táo thì cả người anh đổ xuống. Tôi nhanh chân chạy đến đỡ anh thì một vòng tay quấn ngay eo tôi. Anh ôm thật chặt đến nổi tôi không thể thở được. Thoang thoảng mùi rượu nhẹ bay vào chiếc mũi nhỏ của tôi cũng không khiến tôi cảm thấy chán ghét.Tôi lại suy nghĩ linh tinh. Tôi không biết là anh đang muốn ôm ai? Anh đang nghĩ đến người nào. Tôi nghe anh thì thầm bên tai :“Anh nhớ em.”“Anh rất nhớ em.”Tôi mới giật mình hoàn hồn lại. Tôi liếc mắt nhìn anh. Anh vẫn ngắm mắt như đang ngủ say. Tôi đã cho là anh say thật. Gỡ tay anh ra thì một nụ hôn đặt xuống môi tôi. Trái tim tôi đập rất nhanh. Nó nhảy loạn cả nhịp. Tiếp đó , tôi bị cuốn theo nụ hôn triền miên của anh. Tôi chìm đắm trong hơi thở ấm áp của anh. Ngọt đến say lòng. Đến khi tôi mở mắt ra, anh đang nhìn tôi cười tinh ranh. Thì ra nãy giờ anh đang đùa giỡn với tôi. Tôi trừng mắt tức giận và đẩy anh ra khỏi người của tôi. Phải nói rằng anh rất nặng. Tôi cảm thấy anh đã thay đổi. Ánh mắt trầm tĩnh hơn, nét mặt cứng cáp hơn. Đã không còn vẻ non nớt trẻ con khi xưa.Tôi sợ anh đã thay đổi. Không còn là chàng hoàng tử của tôi nữa.Anh vẫn không buông tôi ra, anh lại nhắm mắt khẽ nói :“Để cho anh ôm thêm một chút thôi ! “***Bốn ngày rồi anh chưa được ngủ ngon giấc. Trên đoạn đường rất dài anh cũng chưa từng nghĩ sẽ đối mặt với em như thế nào đây? Anh biết người đầu tiên đến nhà anh sẽ là em. Anh biết người ngày hỏi thăm tin tức từ đám bạn thân của anh là em. Anh biết tất cả. Anh muốn gọi điện để báo cho em biết là anh sắp về. Đã bao năm qua anh trốn tránh em. Anh đã từng bị tổn thương rất nhiều. Nhưng anh không thể không về đây. Nơi này có em. Có những kỷ niệm về người con gái ấy. Người đã đánh cắp trái tim của anh. Mỗi ngày, anh đều sợ nghe được giọng nói của em. Mặt dù , anh cố gắng lạnh lùng và tàn nhẫn với em. Nhưng em vẫn không bỏ cuộc. Trái tim anh như