Bức tranh vẽ người của Ngô Bách Tuế thật sự đã đạt tới trình độ cao nhất.
Hạ Mạt Hàn trong tranh hệt như thần tiên, thần thái và điệu bộ của cô vô cùng quyến rũ. Dường như chỉ cần là đàn ông thôi thì đều sẽ bị Hạ Mạt Hàn trong tranh hấp dẫn. Còn phụ nữ thì chắc chắn phải ôm lòng ngưỡng mộ.
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều nhìn chằm chằm bức tranh, thật sự không thể dời nổi tầm nhìn, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Hạ Mạt Hàn lại càng xúc động hơn, cô đã hoàn toàn cảm thấy kinh ngạc trước bức tranh này. Cô gái trong tranh xinh đẹp động lòng người, siêu phàm thoát tục, nhưng ánh mắt trong veo của cô lại thoáng có cảm giác đau buồn.
Sự đau buồn sâu trong đáy mắt cô khiến bức tranh này mang theo một sắc thái khác biệt, có cảm giác chỉ cần tiếp cận được với ánh mắt cô là có thể chạm đến nội tâm cô.
Hạ Mạt Hàn biết rõ người vẽ bức tranh này có tài quan sát rất xuất sắc, anh đã khắc họa đầy đủ tâm trạng của mình vào tranh, đến nỗi âu sầu bị cô che giấu kỹ càng cũng đã bị anh lần ra được.
Trước đó, Hạ Mạt Hàn thật sự không thể hiểu hết tại sao nhiều người lại hâm mộ chạy theo, lại sùng bái một họa sĩ như vậy, cũng không hiểu tại sao một bức tranh lại có thể được bán với cái giá hơn trăm triệu.
Mà hiện giờ, dường như Hạ Mạt Hàn đã hiểu được đôi phần. Quả thật là sự say mê và sức hấp dẫn của họa sĩ khi vẽ tranh khá lớn, những thứ được thể hiện qua tác phẩm cũng đủ để khiến lòng người rung động. Bức tranh vẽ chính Hạ Mạt Hàn đã chạm thật sâu vào trái tim cô, cô bắt đầu cảm thấy kính nể người đàn ông che mặt bí ẩn này rồi.
Ngô Bách Tuế không để tâm tới sự thán phục và ca ngợi của mọi người. Sau khi hoàn thành bức tranh, anh cúi đầu lẳng lặng thưởng thức tác phẩm của mình. Thưởng thức được một lúc, anh nhìn chằm chằm người trong tranh, khoan thai cất lời: “Về sau bức họa này sẽ có tên là “Người đẹp áo lam”!”
Ngô Bách Tuế thuận miệng thốt lời, đặt cho bức tuyệt tác này một cái tên hoàn toàn mới: Bức tranh “Người đẹp áo lam”.
Bức tranh “Người đẹp áo lam” đã thành danh như vậy đấy.
“Xem ra cậu ấy đúng là Nhất Bạch Sơn Tịch rồi!” Đậu Ngọc Thụ đứng cạnh nhìn Ngô Bách Tuế bí hiểm khó lường, run giọng cất lời.
“Đúng vậy, chắc chắn là cậu ấy rồi.” Các hội trưởng của Hiệp hội Mỹ thuật lũ lượt đáp lời.
Trong cơn rung động, những người dưới sân khấu vẫn đã ý thức được có lẽ người đàn ông che mặt bí ẩn này mới chính là Nhất Bạch Sơn Tịch hàng thật giá thật. So với anh thì lão già trông lại ảm đạm mờ nhạt, so với bức “Người đẹp áo lam” mới ra đời thì “Mãnh hổ sổ lồng” mà lão già kia vẽ nên quá chênh lệch, không thể so sánh được với nhau!
Giờ phút này đây, ánh mắt mọi người nhìn Ngô Bách Tuế đều đã thay đổi.
“Tôi không phục, không thể chỉ vì anh ta vẽ được một bức tranh đẹp mà có thể chứng minh anh ta là Nhất Bạch Sơn Tịch?” Hạ Tử Nhiên không thể bị chấn động bởi bức tranh “Mỹ nhân áo lam” như mọi người, mà cô ta còn cảm thấy ghét bỏ và phẫn nộ, chỉ vì người trong tranh chính là Hạ Mạt Hàn. Hạ Tử Nhiên bị Hạ Mạt Hàn cướp mất sân khấu, cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, những người khác khẳng định người đàn ông che mặt là Nhất Bạch Sơn Tịch, cô ta lại càng khó chịu hơn. Nếu người này là Nhất Bạch Sơn Tịch thật thì chẳng phải bức “Mãnh hổ sổ lồng” của cô ta là giả sao? Sự vinh dự và hào quang của cô ta cũng sẽ hóa thành bong bóng xà phòng sao?
Chắc chắn Hạ Tử Nhiên sẽ không chấp nhận sự thật này, vậy nên cô ta vẫn tiếp tục kiên định ủng hộ lão già, cho rằng lão già mới chính là Nhất Bạch Sơn Tịch.
Đậu Ngọc Thụ nhìn Hạ Tử Nhiên, lạnh giọng: “Cháu mở to mắt ra mà xem bức tranh “Người đẹp áo lam” này đi, đến cả bức “Rồng bay ngang trời” cũng không thể bì được với đẳng cấp siêu việt của “Người đẹp áo lam”, cậu ấy chỉ dùng vỏn vẹn tám phút để vẽ ra một kiệt tác như vậy, tại sao một nhân tài kiệt xuất giới hội họa như cậu ấy lại phải giả mạo làm Nhất Bạch Sơn Tịch?”
Hạ Tử Nhiên bị căn vặn đến nghẹn họng. Đối với Hạ Tử Nhiên, Đậu Ngọc Thụ là một tiền bối đức cao vọng trọng, là người mà cô phải xem trọng kính nể, vậy nên dù lòng cô ta cảm thấy rất không phục nhưng Hạ Tử Nhiên cũng không dám phản bác Đậu Ngọc Thụ.
Nhưng Hạ Tử Hiên lại không để tâm được tới vậy, cậu ta đường hoàng cất lời: “Dù bức tranh này của anh ta xuất sắc, có thực lực mạnh thì cũng không thể chứng minh anh ta là Nhất Bạch Sơn Tịch!”
Đậu Ngọc Thụ sầm mặt: “Tôi dám chắc chắn cậu ấy là Nhất Bạch Sơn Tịch, không chỉ bởi vì bức “Người đẹp áo lam” có chất lượng rất tốt, mà còn vì phong cách hội họa của cậu ấy nữa. Những người quan tâm tới Nhất Bạch Sơn Tịch chắc cũng phải biết rõ, mỗi bức họa của Nhất Bạch Sơn Tịch đều mang theo phong cách đặc trưng của vị họa sĩ này. Mà bức “Người đẹp áo lam” dù có chất lượng vượt trội hơn cả tác phẩm trước đó là “Rồng bay ngang trời” nhưng phong cách độc nhất vô nhị của Nhất Bạch Sơn Tịch lại được thể hiện trọn vẹn trên bức tranh. Một bức tranh vẽ người đẹp cũng có thể mang theo khí thế hào hùng, trừ Nhất Bạch Sơn Tịch ra thì không ai có thể vẽ được những thứ như vậy.”
Lời của Đậu Ngọc Thụ đã đánh thức rất nhiều người ở đây, những người thật sự am hiểu về hội họa cũng biết mỗi họa sĩ đều có phong cách trường phải riêng, còn Nhất Bạch Sơn Tịch thì lại càng khác biệt so với mọi người, phong cách của anh cực kỳ độc đáo, tất cả các tác phẩm của anh đều gây chấn động cả giới tranh chữ, cũng vì mỗi bức tranh đều mang đậm phong cách cá nhân nên không một ai có thể bắt chước được. Nếu người khác giỏi mô phỏng theo các bậc thầy thì đó cũng chỉ là vẽ theo lối rập khuôn, vẽ phỏng y hệt theo các bức tranh trước của Nhất Bạch Sơn Tịch, tạo ra một món hàng giả, nhưng để vẽ ra một tác phẩm hoàn toàn mới thì e chỉ mình Nhất Bạch Sơn Tịch mới có thể vẽ nên phong cách đặc biệt của mình.
Lần này, lòng mọi người càng chắc chắn Ngô Bách Tuế chính là Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự.
“Ông thì hiểu cái quái gì!” Lão già giả danh bất bình đứng lên, lầm bầm với Đậu Ngọc Thụ.
Dù lòng Đậu Ngọc Thụ đã chắc chắn Ngô Bách Tuế chính là Nhất Bạch Sơn Tịch, nhưng ông ấy cũng không dám cư xử quá thô lỗ với lão già, dù gì sự thật vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, hơn nữa, dù Lão già là Nhất Bạch Sơn Tịch giả thì ông ta cũng vẫn là một bậc thầy chép tranh, bức tranh ông ta mô phỏng theo đúng thực là giống như thật.
Vậy nên Đậu Ngọc Thụ không hề cư xử thô lỗ với lão già mà chỉ hỏi: “Ông có muốn nói gì?”
Lão già giận điên người, ngang ngược nói với Đậu Ngọc Thụ: “Cái lão già vớ vẩn này, ông không hiểu gì thì đứng có nói linh tinh, rõ ràng tên nhóc kia đang bắt chước phong cách của tôi, cậu ta không dám vẽ những bức tranh trước kia của tôi, sợ mô phỏng không giống nên mới vẽ bừa ra một bức khác, nhưng phong cách thì vẫn na ná như phong cách của tôi. Còn tôi thì lại có thể vẽ được ra tác phẩm giống hệt như tác phẩm cũ, như vậy không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tôi mới chính là Nhất Bạch Sơn Tịch.”
Đậu Ngọc Thụ cảm thấy Lão già đang cả vú lấp miệng em, có người có thể chép tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch, nhưng phong cách độc đáo của anh không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt chước, rõ ràng lão già đang ngụy biện. Nhưng Đậu Ngọc Thụ vẫn giữ thái độ cũ, tiếp tục hỏi lão già: “Nếu cậu ấy đã có khả năng như vậy thì sao phải bắt chước phong cách của Nhất Bạch Sơn Tịch? Sao phải giả làm Nhất Bạch Sơn Tịch?”
Lão già nguýt dài, nói: “Làm sao mà tôi biết được, ông đi mà hỏi cậu ta đi?”
Lúc này lão già hệt như một tên lưu manh vô lại.
“Đến giờ mà ông vẫn còn già mồm sao?” Ngô Bách Tuế đứng dậy, lạnh giọng cất tiếng hỏi lão già.
Lão già ngửa mặt nhìn Ngô Bách Tuế, nói với vẻ không phục: “Tôi thấy tranh của cậu trông cũng khá được, sao cậu phải giả mạo tôi, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cậu?”
Vẻ mặt của lão già rất oan ức, như thể mình là người bị hại lớn nhất.
Ngô Bách Tuế lẳng lặng nói với lão già: “Khả năng chép tranh của ông rất tốt, việc ông có thể chép ra một bức tranh trong một khoảng thời gian ngắn chứng tỏ ông rất có bản lĩnh, nhưng sao ông không dùng bản lĩnh để đi theo con đường đúng đắn mà lại theo hướng bất chính, lừa gạt người khác?”
Lão già vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận: “Ai chép tranh cơ, đây toàn là sáng tác của chính tôi, tôi chính là Nhất Bạch Sơn Tịch, tôi nói cho cậu biết, đừng có mà ăn nói linh tinh, cẩn thận tôi kiện cậu tội phỉ báng đấy.”
“Nếu ông đã bảo ông là Nhất Bạch Sơn Tịch thì xin ông hãy nhìn xem bức tranh này của tôi có phải là hàng thật không.” Có một ông sếp bụng phệ đứng dậy, mở bức tranh trong tay mình ra.
Tức khắc, bức “Mãnh hổ sổ lồng” đã xuất hiện