Lý Xương Thịnh, một nhân vật đứng trên đỉnh cao của tỉnh Giang Đông, một sự tồn tại buộc tất cả mọi người ở thành phố Tây Nguyên phải ngửa mặt trông lên, vậy mà ông ấy lại cung kính với Hạ Mạt Hàn đến nhường này, thậm chí còn mang theo cả sự khiêm nhường nữa.
Sao người ta có thể tin được cảnh tượng này?
Người nhà họ Hạ ở trong sân đều kinh ngạc đến hồn lìa khỏi xác. Bọn họ đều tưởng rằng Lý Xương Thịnh giúp Hạ Mạt Hàn là vì ông ấy để ý đến sắc đẹp của Hạ Mạt Hàn, muốn Hạ Mạt Hàn làm tình nhân. Nhưng bây giờ xem ra, sự thật hoàn toàn không phải như vậy, Lý Xương Thịnh trông có vẻ chỉ là một người truyền tin thôi, người thật sự quan tâm đến Hạ Mạt Hàn chính là Tam thiếu gia mà Lý Xương Thịnh nhắc đến.
Lý Xương Thịnh đã là nhân vật đứng trên đỉnh rồi, thế mà trên ông ấy còn có Tam thiếu gia nữa, nói sâu hơn, Tam thiếu gia muốn đích thân gặp Hạ Mạt Hàn. Sự thật này khiến người nhà họ Hạ thật sự kinh ngạc đến ngây ngốc, dường như não họ ngừng hoạt động luôn rồi, hoàn toàn không thể nào nghĩ sâu hơn được nữa, bọn họ chỉ còn có thể khiếp sợ và ngơ ngác.
Không nói đến những người khác, đến Hạ Mạt Hàn đã biết đến sự tồn tại của Tam thiếu gia cũng kinh ngạc, cô ngơ ngơ nhìn Lý Xương Thịnh rồi không tin được hỏi: “Tam thiếu gia muốn gặp tôi sao?”
Lý Xương Thịnh gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Bây giờ sao?” Hạ Mạt Hàn lại tiếp tục hỏi.
Lý Xương Thịnh giải thích: “Vâng, cậu ấy đã đặc biệt dặn tôi tới đón cô.”
Chuyện này tới quá đột ngột khiến nhịp tim Hạ Mạt Hàn bất giác đập nhanh hơn. Cô vô cùng tò mò vì Tam thiếu gia này, nhưng cô hoàn toàn không ngờ Tam thiếu gia lại muốn gặp mình. Nhân vật thần bí nghịch thiên thế này lại đồng ý gặp mình, Hạ Mạt Hàn chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động không thôi.
Vừa hay cô cũng muốn hỏi thử vì sao Tam thiếu gia lại giúp mình, đồng thời trong lòng cô cũng hơi muốn tìm hiểu nhân vật khiến mình cảm thấy tò mò này. Thế nên, Hạ Mạt Hàn không do dự nhiều liền đồng ý: “Được, ông đợi tôi, tôi đi chuẩn bị một chút.”
Sắp gặp nhân vật như Tam thiếu gia, Hạ Mạt Hàn không thể quá tùy ý được. Nói xong thì cô liền chạy về phòng mình, thay đồ, trang điểm, chải chuốt.
“Chủ tịch Lý, ông có muốn vào nhà ngồi chút không?” Hoàng Quý Lan nhìn thấy Lý Xương Thịnh lại tới nhà mình thì kích động đến nỗi giọng nói cũng hơi run rẩy.
Lý Xương Thịnh khoát tay nói: “Không cần.”
Nói xong thì ông ấy lướt nhìn những người nhà họ Hạ một lượt rồi lạnh lùng hỏi: “Mấy người còn ở đây làm gì?”
Lão phu nhân vội vã đứng ra khiêm tốn trả lời Lý Xương Thịnh: “Chào chủ tịch Lý, tôi là bà nội của Hạ Mạt Hàn. Tôi tới đây để thăm con bé, đồng thời xin lỗi nó.”
Lý Xương Thịnh nhìn lão phu nhân rồi trầm giọng nói: “Vậy à?”
Lão phu nhân căng thẳng đáp: “Thật đấy, tôi thật sự tới để xin lỗi. Tôi còn chuẩn bị trả lại cho Mạt Hàn căn nhà cũ trước đây của nó nữa.”
Lão phu nhân cũng có thể xem là một người có kiến thức rộng rãi, nói bà ta là một con cáo già sỏi sự đời cũng được. Nhưng lúc này, đứng trước mặt Lý Xương Thịnh, bà ta lại không dám tỏ thái độ cậy già lên mặt, bà ta vô cùng cẩn thận dè dặt, lúc nói chuyện còn không dám thở mạnh.
Nghe lão phu nhân nói xong thì Lý Xương Thịnh chỉ thờ ơ trả lời một chữ: “Ồ.” Lúc đầu người nhà họ Hạ đối xử với Hạ Mạt Hàn thế nào, Lý Xương Thịnh rõ mồn một, đương nhiên ông ấy chẳng có thiện cảm gì với người nhà họ Hạ, thậm chí có thể nói là ông ấy rất phản cảm với người nhà họ Hạ.
Lão phu nhân cũng nhận ra vẻ lạnh lùng của Lý Xương Thịnh, theo lý mà nói thì bà ta sẽ không tự rước bực vào thân nữa, nhưng vì tương lai của gia tộc, bà ta đành phải mặt dày hèn mọn cầu xin Lý Xương Thịnh: “Chủ tịch Lý, lúc đó tôi hồ đồ, bây giờ tôi thật sự biết sai rồi, cậu có thể chừa cho nhà họ Hạ chúng tôi một con đường sống không.”
Lý Xương Thịnh thấy vô vị trả lời: “Bà có cầu xin tôi cũng chẳng ích gì.”
Lão phu nhân hỏi: “Vì sao?”
Lý Xương Thịnh trả lời rành rọt từng chữ: “Đây là mệnh lệnh của Tam thiếu gia, tôi chỉ có thể tuân theo!”
Tam thiếu gia, lại là Tam thiếu gia.
Lần này, lão phu nhân tin chắc rằng dường như Lý Xương Thịnh vẫn còn một cấp trên, người đối phó với nhà họ Hạ không phải Lý Xương Thịnh mà là vị Tam thiếu gia thần thông quảng đại kia!
“Chủ tịch, có thể cho tôi và Tam thiếu gia của các cậu gặp mặt một lần khổng? Tôi đích thân đi cầu xin cậu ấy.” Lão phu nhân khép nép nói với Lý Xương Thịnh.
Lý Xương Thịnh lạnh lùng đáp: “Bà không đủ tư cách.”
Một câu nói trong chớp mắt đã hoàn toàn đả kích lão phu nhân, dường như bỗng chốc bà ta trở thành cây cà bị phủ trong sương giá, héo úa nhếch nhác.
Những người khác của nhà họ Hạ cũng mặt mày xám xịt, tiu nghỉu. Bọn họ thật sự không thể ngờ Hạ Mạt Hàn mà họ luôn xem thường lại có thể với được tới Tam thiếu gia của Lý Xương Thịnh. Điều này thật sự là một cú sốc mạnh ngang trời đối với bọn họ, họ không thể tin được nhưng lại bị buộc phải tin kết quả mang tính hủy diệt này.
Hơn mười phút sau, Hạ Mạt Hàn trang điểm xong thì ra khỏi nhà.
“Mạt Hàn, chút nữa cháu gặp được Tam thiếu gia thì nhớ nói giúp bà nhé. Bà thật sự sai rồi, cháu là đứa bé lương thiện nhất, chắc cháu sẽ không khoanh tay đứng nhìn nhà họ Hạ gặp chuyện không hay đâu, đúng không?” Vừa nhìn thấy Hạ Mạt Hàn ra ngoài thì lão phu nhân đã lập tức tới trước, hèn mọn cầu xin.
“Mạt Hàn, chúng ta sai rồi, cháu cứu nhà họ Hạ chúng ta với!”
“Đúng vậy, chị họ, chúng ta đều là người nhà, chị không thể thấy chết mà không cứu đâu!”
“Nhà họ Hạ nợ cháu những gì thì chắc chắn sẽ bù đắp lại hết.”
Người nhà họ Hạ lại trở mặt, bắt đầu mặt dày cầu xin Hạ Mạt Hàn.
Trước nay Hạ Mạt Hàn chẳng phải người máu lạnh vô tình, cô luôn rất mềm lòng. Nếu người nhà họ Hạ thật tâm đến xin lỗi nhận sai thì Hạ Mạt Hàn cũng sẽ không trơ mắt nhìn cơ nghiệp của nhà họ Hạ bị hủy, nhưng mấy người này đều giả tạo đến tột độ, chẳng một ai thật lòng hối cải, thậm chí vừa nãy bọn họ còn không hề nể nang mà uy hiếp chửi mắng mình, Hạ Mạt Hàn sao có thể mềm lòng cho được.
Cô lạnh lùng quét mắt nhìn đám người nhà họ Hạ rồi trầm giọng nói: “Chẳng phải vừa nãy ai cũng nói tôi là con giáp thứ mười ba à?”
“Chẳng phải mấy người muốn đợi tới khi tôi bị đá thì sẽ trả thù hai mẹ con tôi sao?”
“Có bao giờ mấy người thật lòng xem tôi là người nhà họ Hạ không? Cho dù nhà họ Hạ của mấy người có phá sản cũng là đáng tôi, sao tôi phải giúp mấy người?”
Cô không nể nang gì hỏi ngược lại mấy câu, cũng rất rõ ràng, cô không cho thêm nhà họ Hạ bất kì cơ hội nào nữa.
Nói xong mấy câu này thì Hạ Mạt Hàn đi tới bên cạnh Lý Xương Thịnh rồi khẽ nói: “Chủ tịch Lý, chúng ta đi thôi.”
Lý Xương Thịnh nghe vậy thì lập tức đáp: “Vâng.”
Sau đó, ông ấy cung kính đi ra ngoài với Hạ Mạt Hàn.
Những người đàn ông mặc vest khác thì hệt như sao bảo vệ mặt trăng vậy, hộ tống Hạ Mạt Hàn và Lý Xương Thịnh ra