Máu nhuộm đỏ sân vận động, sự hoảng sợ bao trùm cả một góc trời.
Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan đã bị dọa sợ đến nỗi nước mắt đẫm cả mặt, lòng run rẩy không ngừng, nhưng còn sót lại chút lí trí chống đỡ khát vọng được sống của bọn họ. Nhân lúc Chúc Nguyên Bá đang giết những người khác thì hai người cẩn thận từng chút một, lén lén lút lút dìu Hạ Khánh Chi trốn ra góc khuất bên dưới mép sân khấu. Nhưng dù có như vậy thì cơ thể và trái tim họ cũng không ngừng run rẩy, Chúc Nguyên Bá phát điên thật sự quá khủng bố. Hiện trường trước mặt thật quá đáng sợ, bọn họ vừa sợ vừa hoảng loạn, sự sợ hãi bùng lên nuốt chửng trái tim họ.
Chúc Nguyên Bá hoàn toàn đã giết người đến đỏ mắt, tóm được ai thì giết ngay.
Đoàn người hoảng hốt bỏ chạy cũng càng lúc càng hoảng loạn và sợ hãi hơn, tất cả bọn họ đều như đứng trước ngày tận thế, đợi sự hủy diệt đến với mình.
Nhưng, ngay lúc này, trong sân vận động hỗn loạn kinh khủng này lại đột nhiên vang lên tiếng đàn du dương.
Tiếng đàn này có ma lực khiến người ta phải trầm luân vào nó, vừa đẹp đẽ vừa linh động, vừa trấn hồn vừa đoạt hồn. Nghe như nó phát ra từ chân trời xa tít tắp, dằng dặc triền miên, nghe không thật chút nào, lại vừa như gần trong gang tấc, rõ ràng thấu triệt, lượn lờ bên tai. Nó không những êm tai mà còn vô cùng có lực, có thể đánh thẳng vào thâm tâm của bạn, gột rửa linh hồn bạn khiến bạn như cảm thấy mình đang đứng ở một thế giới thần tiên xa mù khơi, cảm giác dễ chịu yên lòng, mọi cảm xúc và tri giác của bạn đều như nhẹ nhàng trôi theo dòng nước, được xoa dịu vỗ về bởi âm thanh của sự tĩnh lặng.
Người nóng nảy thế nào cũng đều bị tiếng đàn này vỗ về, trở về với trạng thái bình tĩnh ôn hòa.
Sau khi tiếng đàn vang lên, tên ác ma Chúc Nguyên Bá khiến tất cả mọi người khiếp sợ kia đột nhiên dừng giết chóc, bước chân của hắn ta khựng lại, cả người cứng đờ, khuôn mặt dữ tợn cũng dần dần trở nên ôn hòa, đến cả màu đỏ khát máu trong mắt hắn ta cũng dần dần nhạt đi. Dường như hắn ta quên hết tất cả, chỉ đắm chìm trong tiếng đàn mê hoặc này.
Những người khác đang hoảng loạn kêu gào khóc lóc chạy trốn cũng dần dần đứng lại, ngừng kêu gào, cảm xúc bọn họ được vỗ về, tim họ cũng được cảm hóa, linh hồn họ bị tiếng đàn thu hút, không thể nào thoát ra.
Ngay đến những người bị thương nặng rên rỉ thảm thiết trên mặt đất cũng đồng loạt ngừng tiếng rên. Tiếng đàn du dương hệt như linh đơn diệu dược, chầm chậm vuốt ve vết thương của bọn họ, khiến bọn họ đều thấy toàn thân không còn đau nữa, sự sợ hãi bao trùm con tim cũng dần trở nên bình tĩnh lại, dần dần chìm đắm vào tiếng đàn.
Một khúc nhạc bình định chúng sinh.
Sân vận động hỗn loạn náo động chợt trở lại vẻ tĩnh lặng, chỉ còn vang vọng tiếng đàn du dương.
Qua một lúc, đám người bình tĩnh lại bắt đầu khôi phục lại khả năng suy nghĩ, tiếng xì xào bàn luận dần vang lên:
“Tiếng đàn ở đâu vang đến thế nhỉ, hay quá đi mất!”
“Hình như là tiếng đàn dương cầm, nhưng tiếng đàn này không giống tiếng đàn bình thường lắm, cảm giác thật đặc biệt!”
“Chuẩn, tiếng đàn này nghe thật dễ chịu, thật là hưởng thụ, thấy như mình đang tắm vậy, chẳng còn phiền não gì.”
“Đúng vậy, mọi người nhìn đi, ngay đến Chúc Nguyên Bá đang phát điên cũng bình tĩnh lại rồi. Thật sự thần kì quá đi mất!”
“Ừm, đúng đó, bây giờ tôi chẳng còn cảm giác sợ hãi gì nữa.”
“Xem ra, đây tuyệt đối không phải là khúc nhạc dương cầm bình thường.”
Mọi người vừa bàn luận vừa nhìn xung quanh để tìm được nơi phát ra tiếng đàn. Nhưng họ nhìn cả sân vận động cũng chẳng có phát hiện gì, rốt cuộc là ai đang đánh đàn thế nhỉ?
Trong phòng điều khiển của sân vận động, mọi công nhân viên làm việc cũng nghe được tiếng đàn du dương này, trong đó có một vị lãnh đạo là người đầu tiên bừng tỉnh lại, ông ta nghiêm giọng ra lệnh cho một nhân viên đứng bên cạnh: “Xem camera thử tiếng đàn này phát ra từ đâu!”
Nhân viên nhận lệnh xong thì lập tức điều khiển camera, nhanh chóng dò tìm. Vài giây sau, anh ta hơi phấn khởi cao giọng hô lên: “Tìm được rồi, ở phòng biểu diễn.”
Người chỉ đạo nói ngay không cần suy nghĩ: “Được, phát cảnh trong phòng biểu diễn lên màn hình lớn, còn nữa, điều chỉnh âm thanh to lên.”
Một giây sau, trên màn hình cực lớn ở sân vận động bỗng nhiên xuất hiện cảnh quay trong phòng biểu diễn.
Bất chợt, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trên màn hình lớn thu hút, chỉ nhìn thấy một chàng trai mặc áo khoác gió màu đen, đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang đang ngồi trước cây đàn dương cầm lớn trong phòng biểu diễn, đôi tay anh vừa thon dài vừa linh động lướt nhẹ trên phím đàn đen trắng. Anh đánh đàn lúc nhanh lúc chậm, tiếng đàn phát ra chốc thì như tuấn mã lao nhanh, mênh mông có lực, chốc thì như suối chảy róc rách, dịu dàng trầm bổng khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Vì tiếng đàn quá sức mê hoặc nên mọi người đều cảm thấy người đánh đàn cũng mang theo cả sắc màu thần bí hệt như thần tiên khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn không thể với tới, anh thoát ly trần tục, đứng ngoài cõi phàm, đánh một khúc đàn ảo diệu để cứu rỗi người đời.
Dường như người anh phát ánh sáng lung linh về bốn phía.
Hạ Mạt Hàn trốn bên cạnh sân khấu, lúc nhìn thấy người trên màn hình lớn thì đột nhiên nhịp tim đập nhanh, ánh mắt sáng rực, cô không hề che giấu sự kích động của mình, buột miệng nói: “Nhất Bạch Sơn Tịch, sao lại là anh ấy?”
Hoàng Quý Lan nghe Hạ Mạt Hàn nói thì chợt chấn động tinh thần, bà ta lập tức hỏi: “Đây chính là Nhất Bạch Sơn Tịch, Tam thiếu gia luôn giúp đỡ chúng ta đó sao?”
Đối với Hoàng Quý Lan mà nói thì Nhất Bạch Sơn Tịch chính là một nhân vật lớn chẳng thể nào với tới. Bà ta cũng biết người như thế này sẽ chẳng thể nào để ý tới con gái của mình, nhưng sáng nay nhìn thấy Kha Tôn Hà lại một lần nữa xuất hiện để cứu hai mẹ con mình thì Hoàng Quý Lan lại càng nhen nhóm hi vọng, cảm thấy Tam thiếu gia đối xử với Hạ Mạt Hàn rất khác. Bây giờ, Tam thiếu gia lại đích thân xuất hiện ở đây, đương nhiên Hoàng Quý Lan kích động rồi. Quan trọng là cao thủ võ học Kha Tôn Hà mà Tam thiếu gia phái tới cũng đấu không lại Chúc Nguyên Bá, bây giờ Tam thiếu gia lại đích thân ra tay, chỉ đàn một khúc mà đã khiến Chúc Nguyên Bá yên lặng lại, điều này càng khiến Hoàng Quý Lan cảm thấy Tam thiếu gia chính là thần tiên!
“Vâng, chính là anh ấy.” Hạ Mạt Hàn trả lời.
Hoàng Quý Lan gật đầu thật mạnh, nuốt nước mắt nói: “Chắc chắn là Tam thiếu gia tới cứu chúng ta đấy.” Vừa nãy, Hoàng Quý Lan thật sự sợ muốn chết, bà ta sợ cả nhà ba người mình sẽ bị tên điên Chúc Nguyên Bá này giết, bà ta cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc nhất. Nhưng bây giờ, Tam thiếu gia đến rồi, Hoàng Quý Lan thật sự cảm thấy mình được cứu rồi, bà ta gửi gắm hết hi vọng lên người Tam thiếu gia.
Trong lòng Hạ Mạt Hàn cũng kích động khôn nguôi, nhưng cô vừa đắn đo vừa lo lắng, khúc nhạc dương cầm này có thể khống chế được Chúc Nguyên Bá nhất thời, nhưng có thể khống chế được hắn ta cả đời không? Còn Tam thiếu gia, anh ấy thật sự tới cứu mình sao? Anh ấy có thể đối phó lại Chúc Nguyên Bá không?
Những người khác nhìn thấy màn hình lớn thì cũng không kìm được xì xào bàn tán: “Người đánh dương cầm đây sao? Nhưng cậu ấy là ai thế? Sao lại đeo khẩu trang?”
“Tôi đã từng gặp anh ấy, anh ấy chính là họa sĩ thiên tài trác tuyệt vẽ ra bức tranh “Người đẹp áo lam”- Nhất Bạch Sơn Tịch.”
“A, anh ấy chính là Nhất Bạch Sơn Tịch sao? Anh ấy là họa sĩ mà? Sao đánh đàn dương cầm cũng hay đến mức này chứ?”
“Đúng vậy, không hổ danh là thiên tài, vẽ tranh thì trác tuyệt, đánh đàn cũng mang theo màu sắc huyền diệu đến thế này.”
Danh tiếng của Nhất Bạch Sơn Tịch dần dần được truyền rộng khắp sân vận động, chẳng bao lâu thì tất cả mọi người đã biết người đánh ra khúc đàn thần này chính là họa sĩ thiên tài Nhất Bạch Sơn Tịch.
Vừa nãy, Trần Vũ Hàm còn bị dọa đến ỉu xìu như hoa lê trong mưa, đến bây giờ đương