Một câu nói khiến động tác của Nhất Bạch Sơn Tịch bỗng dừng lại, anh lập trức quay đầu nhìn về hướng giọng nói vang lên.
Chỉ nhìn thấy, không biết từ lúc nào Chúc Vĩnh Tôn đã đứng sau Hạ Mạt Hàn rồi, tay của ông ta bóp chặt ngay cổ cô. Cả gương mặt của Hạ Mạt Hàn đều đỏ tấy lên, sắc mặt khổ sở, miệng hơi há ra, hô hấp đứt quãng, cô nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch với ánh mắt bất lực.
Giây phút này Hạ Mạt Hàn vô cùng đáng thương, vừa đau khổ vừa tuyệt vọng.
Tuy Chúc Vĩnh Tôn bị thương nặng nhưng đối phó với một cô gái tay trói gà không chặt thì ông ta vẫn dư sức.
Hoàng Quý Lan luông đứng bên cạnh Hạ Mạt Hàn không thể nào ngờ được, Chúc Vĩnh Tôn lại ra tay với con gái mình. Đến lúc Hạ Mạt Hàn bị bắt rồi Hoàng Quý Lan mới phản ứng lại được, bà ta trợ tròn đôi mắt, điên cuồng hét lên với Chúc Vĩnh Tôn: "Đừng hại con gái tôi!"
Giọng của Hoàng Quý Lan rất lớn, như muốn dở cả cái sân vận động.
Hạ Khánh Chi cũng bị bất ngời này dọa sợ, ông ta thấy Hạ Mạt Hàn bị bóp cổ đến cực kì đau đớn thì lập tức lửa giận hun lên ngùn ngụt. Ông ta hô lớn với Chúc Vĩnh Tôn: "Chúc Vĩnh Tôn, thả con gái tôi ra."
Nhìn thấy vậy, Nhất Bạch Sơn Tịch cũng rút chân lại, anh nhìn Chúc Vĩnh Tôn rồi nói với giọng điệu khinh khỉnh: "Ông đường đường là một tông sư mà lại không biết thẹn khi ra tay với một cô gái vô tội sao?"
Nghe vậy, những người trong sân vận động cũng đồng loạt phụ họa: "Chứ còn gì nữa, người ta đều nói Tông sư không thể chịu nhục, trước nay Tông sư luôn là người đáng để tôn trọng, nhưng Chúc Vĩnh Tôn làm ra loại chuyện này thật sự bôi nhọ cho cái danh Tông sư."
Không ngờ Chúc Vĩnh Tôn lại là loại người thế này.
"Hầy, Hạ Mạt Hàn này cũng quá đáng thương rồi, mới vừa thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của Chúc Nguyên Bá, bây giờ lại bị Chúc Vĩnh Tôn cưỡng ép."
"Đúng là hồng nhan bạc phận mà, hi vọng cô ấy bình an vô sự!"
Đủ lời bất mãn vang lên đầy sân vận động, tất cả mọi người đều thấy tức giận và thất vọng trước hành vi này của Chúc Vĩnh Tôn. Dù sao thì lúc Chúc Vĩnh Tôn xuất hiện ở sân vận động thì ông ta cũng là cố tình đến ngăn cản Chúc Nguyên Bá để đưa hắn ta về nhà. Lúc đó mọi người còn cảm thấy Chúc Vĩnh Tôn chính là đại cứu tinh cứu vớt cuộc đời của họ, là một ông lão đáng để bọn họ tôn kính. Nhưng không ai ngờ, một Tông sư quyền cao chức trọng như thế này, sau khi đánh thua thì lại dùng tính mạnh của một cô gái vô tội để uy hiếp đổi thủ của mình trước mặt công chúng thế này.
Nhưng Chúc Vĩnh Tôn lại bỏ mặt những lời nghị luận của những người này, ông ta chỉ nghiêm trọng trả lời Nhất Bạch Sơn Tịch:" Cô ta không vô tội.
Chẳng phải tất cả những việc xảy ra hôm nay đều bắt đầu từ cô ta sao?"
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều đồng loạt im bặt.
Vì phải công nhận rằng lời này của Chúc Vĩnh Tôn đúng là hơi có lý. Tuy Hạ Mạt Hàn chẳng làm gì sai nhưng chuyện hôm nay ầm ĩ lớn tới mức này đúng là có liên quan với Hạ Mạt Hàn. Dù sao, cô chính là nữ chính của buổi hôn lễ ngày hôm nay, Chúc Nguyên Bá nổi điên giết người cũng chính vì cô.
Sau khi mọi người yên lặng lại thì Chúc Vĩnh Tôn lại nói với Nhất Bạch Sơn Tịch:"Chỉ cần cậu đồng ý không giết cháu trai của tôi thì tôi sẽ không bao giờ hại gì tới cô ta."
Tuy Chúc Vĩnh Tôn đã bị đánh bại nhưng bộ dạng của ông ta vẫn ngông cuồng tự cao tự đại như vậy, dường như ông ta mới là người thắng cuộc tranh đất này.
Hoàng Quý Lan nghe xong lời này thì chợt như nhìn thấy hi vọng, bà ta không màng tất cả vội vã cầu xin Nhất Bạch Sơn Tịch: "Tam thiếu gia, tôi cầu xin cậu cứu Tiểu Mạt với."
Trong lòng Hoàng Quý Lan, Nhất Bạch Sơn Tịch là con rể tốt nhất, bà ta cảm thấy Nhất Bạch Sơn Tịch đến đây chính là vì con gái mình. Bây giờ Hạ Mạt Hàn đang gặp nguy hiểm, Hoàng Quý Lan thật lòng cảm thấy Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ cứu con gái mình, bây giờ bà ta cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng cho Nhất Bạch Sơn Tịch mà thôi.
Thế nhưng, Nhất Bạch Sơn Tịch lại không để ý tới Hoàng Quý Lan, anh vẫn nhìn Chúc Vĩnh Tôn rồi lạnh lùng nói: "Ông cảm thấy dùng cô ấy để uy hiếp tôi có tác dụng gì không?"
Giọng nói của Nhất Bạch Sơn Tịch vô cùng lạnh lẽo, không nghe ra bất kì cảm xúc gì.
Hạ Mạt Hàn đang vô cùng khổ sở giãy dụa bên bờ vực sống chết nghe thấy nhất bạch Sơn Tịch nói vậy thì trái tim đột nhiên đau đớn, một cảm giác chua xót nồng đượm bao phủ lấy cô/
Trước đó, cô vẫn còn ôm một chút mộng tưởng với NHất Bạch Sơn Tịch, hoang tưởng rằng có lẽ Nhất Bạch Sơn Tịch, hoang tưởng rằng có lẽ Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự vì cô ấy mới đến đây.
Tuy cô hiểu rõ mình và NHất Bạch Sơn Tịch là người của hai thế giới khác nhau, anh là một người đàn ông hoàn hảo và quyền thế ngang trời như vậy, tuyệt đối sẽ không có bất kì ý gì với mình. Nhưng, cô vẫn không khống chế được đau lòng và thất vọng vì sự lạnh lùng của NHất Bạch Sơn Tịch. Đôi mắt cô nhìn NHất Bạch Sơn Tịch đã phủ lên một màng nước.
Chính cô cũng không thể nào phân biệt rõ rằng nước mắt này là do cơ thể cô đau đớn quá đỗi hay là do nỗi xót xa trong tim mình gây ra.
Chúc Vĩnh Tôn nghe NHất Bạch Sơn Tịch nói như vậy thì hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã có tính toán sẵn nói: "Cậu đừng vờ vĩnh với tôi làm gì, tôi biết cậu quan tâm cô ta."
Dường như ông ta nhìn thấu hết mọi thứ, chắc chắn việc Nhất Bạch Sơn Tịch quan tâm tới Hạ Mạt Hàn nhưn đinh đóng cột.
Hạ Mạt Hàn nghe thấy câu nói này thì kinh ngạc, chính vô cũng không có chút tự tin nào mà Chúc Vĩnh Tôn lấy đâu ra tự tin khẳng định NHất Bạch Sơn Tịch quan tâm cô chứ?
Nhất Bạch Sơn Tịch thấy Chúc Vĩnh Tôn vô cùng tự tin thì ánh mắt anh khẽ thay đổi, giọng nói anh càng nặng thêm, lạnh lùng đáp: " Tôi quan tâm cô ấy chỉ vì cô ấy là nữ chính trong bức tranh"Người đẹp áo lam" của tôi mà thôi."
Một lý do hợp lý khiến người ta không bắt bẻ được.
Nhưng Chúc Vĩnh Tôn không quan tâm nhiều thế, ông ta vẫn giữ thái độ ra đây biết tỏng nhìn chằm chằm NHất Bạch Sơn Tịch, hiên ngang nói: "Tôi mặc kệ, tóm lại chỉ cần cậu giết cháu trai của tôi thì tôi sẽ giết cô ta ngay!"
Nghe vậy, ánh mắt của Nhất Bạch Sơn Tịch bỗng nhiên sắc bén hẳn lên, anh hung hăng nhìn chằm chằm Chúc Vĩnh Tôn rồi lạnh lùng nói: "Tôi ghét nhất là người khác uy hiếp tôi."
Giọng điệu Nhất Bạch Sơn Tịch vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến nỗi có thể thẩm thấy vào xương tủy người ta. Nhưng Chúc Vĩnh Tôn không quan tâm, ông ta có Hạ Mạt Hàn trong tay giồng như nắm được mạch máu của Nhất Bạch Sơn Tịch, ông ta dám huênh hoang. Ông