Phá Phong Quyền của Chúc Vĩnh Thọ công lực cao cường, loại võ này chỉ có Đại Tông sư mới có thể luyện được, vì luyện Phá Phong Quyền đòi hỏi phải hội tụ được chân khí mới có thể phát huy công lực.
Chỉ cần Phá Phong Quyền được đánh ra, Tông sư ắt sẽ bị giết trong nháy mắt, cho dù là Đại Tông sư cũng khó có thể chống đỡ nổi uy lực của Phá Phong Quyền.
Tuy rằng Nhất Bạch Sơn Tịch là Đại Tông sư, nhưng chân khí phòng thân của anh không thể chặn được Phá Phong Quyền kinh thiên động địa của Chúc Vĩnh Thọ, anh bị một quyền này đánh bay.
Thấy vậy, người nhà họ Hạ nhất thời choáng váng, đầu óc ong ong, tim đập mạnh như đánh trống ngực, cảm giác căng thẳng và sợ hãi lập tức cuốn lấy họ.
Vừa biết được Nhất Bạch Sơn Tịch là một Đại Tông sư, người nhà họ Hạ lại một lần nữa nuôi hy vọng, dù không rõ tia hy vọng này lớn đến đâu, nhưng mọi người vẫn cảm thấy chí ít Nhất Bạch Sơn Tịch còn có sức để đánh một trận với Chúc Vĩnh Thọ, nhưng nào ai ngờ, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Nhất Bạch Sơn Tịch đã bị đánh bay, hy vọng của bọn họ cũng theo đó mà tan biến. Bọn họ lại rơi vào nỗi thất vọng, tuyệt vọng, đau khổ, loạt cảm xúc này cứ bủa vây hành hạ họ, họ liên tiếp gặp phải những thất vọng và đả kích, quả thực khiến con người ta không thể chịu đựng nổi.
Toàn bộ người nhà họ Hạ đều ủ rũ chán chường, mặt mày tái mét.
Hạ Mạt Hàn lại càng biến sắc, lòng cô đau nhói, cô luôn cảm thấy Nhất Bạch Sơn Tịch giống như một vị thần, dẫu có khó khăn đến đâu cũng không khuất phục được anh, nhưng lúc này anh đã gục ngã rồi, điều này khiến Hạ Mạt Hàn cảm thấy bầu trời sắp sụp đổ đến nơi, Nhất Bạch Sơn Tịch bị đánh bại đồng nghĩa với việc toàn bộ người nhà cô đều phải chết, Hạ Mạt Hàn lo lắng cho sự sống chết của người thân, cũng sợ rằng Nhất Bạch Sơn Tịch, người mà cô đã đem lòng mến mộ, sẽ phải ngã xuống như vậy.
Cô không muốn mạng sống quý giá của Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ bị chôn vùi nơi đây, nhưng ngoài lo lắng ra, cô chẳng làm được gì khác.
“Quả nhiên là không chịu nổi một đòn.” Trong sự tĩnh lặng của mọi người, Chúc Vĩnh Thọ khinh thường nói.
Chúc Vĩnh Thọ lúc này hoàn toàn phớt lờ Nhất Bạch Sơn Tịch, thân là một Đại Tông sư, dĩ nhiên Chúc Vĩnh Thọ rất mạnh, nhưng sức mạnh của lão ta không chỉ nằm ở công lực của Đại Tông sư, mà hơn nữa còn nằm ở kĩ năng võ thuật tuyệt đỉnh, có thể nói, lão ta thực sự là một người tinh thông võ nghệ, cho dù những năm gần đây lão ta chỉ ở nhà nghỉ ngơi, nhưng lão vẫn luôn chuyên tâm nghiên cứu võ thuật, mọi loại võ mà lão ta luyện đều đạt đến trình độ đỉnh cao. Do đó, kể cả khi phải đụng độ với một Đại Tông sư cùng cấp bậc, lão ta cũng chẳng mảy may hoảng sợ.
Sau khi buông lời mỉa mai Nhất Bạch Sơn Tịch, Chúc Vĩnh Thọ chậm rãi mở miệng nói với Hạ Khánh Chi: “Khánh Chi, giờ cậu là học trò duy nhất còn lại của tôi, tôi không muốn giết cậu, nên tôi cho cậu một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Tối nay, toàn bộ học viên của nhóm Ám Sát đều đã bỏ mạng, Hạ Khánh Chi trở thành người duy nhất sống sót, Chúc Vĩnh Thọ thực lòng muốn giữ lại hạt giống này.
Thấy Nhất Bạch Sơn Tịch bị đánh bại, Hạ Khánh Chi đã mất hết ý chí, nhưng bây giờ, Chúc Vĩnh Thọ đột nhiên nói vậy khiến Hạ Khánh Chi lại ôm hy vọng, ông ta không thèm suy nghĩ, lập tức hỏi Chúc Vĩnh Thọ với vẻ mặt kích động: “Cơ hội gì?”
Chúc Vĩnh Thọ gằn từng chữ: “Giết chết toàn bộ người nhà họ Hạ. Chỉ cần cậu làm được việc này, tôi không những sẽ không giết cậu, mà còn thu nhận cậu làm học trò cuối cùng.”
Chúc Vĩnh Thọ là một vị thầy ở Học viện U Minh, lại còn là gia chủ của nhà họ Chúc, ai được trở thành học trò cuối cùng của lão ta ắt hẳn sẽ có tương lai rộng mở, đây quả là một cám dỗ lớn.
Người nhà họ Hạ nghe được lời này của Chúc Vĩnh Thọ liền hoảng hốt không ngừng, bọn họ sợ chết, lại càng sợ phải chết trong tay chính người nhà của mình, bọn họ rất lo lắng Hạ Khánh Chi sẽ không chịu nổi sự cám dỗ mà nhẫn tâm xuống tay tàn sát bọn họ.
Nhưng Hạ Khánh Chi nghe đến đây, đã không chút do dự mà từ chối: “Không được.”
Nếu như có những cơ hội khác, đương nhiên Hạ Khánh Chi sẽ dốc sức nắm lấy, nhưng bảo ông ta giết người nhà họ Hạ, điều này ông ta sao có thể làm được, ông ta thà chết cũng không để người nhà phải chết.
Chúc Vĩnh Thọ lạnh lùng hỏi: “Tại sao cậu vẫn một mực không tỉnh ngộ?”
Thời gian Hạ Khánh Chi gia nhập nhóm Ám Sát không ngắn, nhưng ông ta lại không mất đi bản tính, dù thế nào cũng không trở nên ác độc nhẫn tâm, lòng lang dạ sói. Vì vậy, ông ta không cần nghĩ ngợi đã tiếp tục nói: “Đây đều là người thân của con, là những người đã sinh ra và nuôi dưỡng con, con có thể dùng tính mạng của chính mình đổi lấy tính mạng của họ, nhưng con tuyệt đối sẽ không ra tay sát hại bọn họ.”
Chúc Vĩnh Thọ thất vọng nói: “Khánh Chi, thực ra tư chất thiên bẩm của cậu rất tốt, nhưng cậu lại có một khuyết điểm rất lớn, đó chính là lòng trắc ẩn, đây cũng là lí do vì sao cậu ở Học viện U Minh nhiều năm như vậy nhưng vẫn không đạt tới cảnh giới Tông sư, cậu không có một chút nhẫn tâm nào thì sao bứt phá khỏi chướng ngại mà vượt qua chính mình?”
Trong nhóm Ám Sát, quả thực ai nấy đều vô tình máu lạnh, Hạ Khánh Chi là người nhân từ nhất trong đó, nên sự tiến bộ của ông ta cực kỳ chậm chạp.
Nhưng Hạ Khánh Chi cũng có những nguyên tắc không đổi cho bản thân, ông ta không thể bán rẻ nhân cách của mình, ông ta cắn răng đáp: “Nếu như phải mất đi tính người mới lên được cảnh giới Tông sư, vậy con tình nguyện không trở thành một Tông sư.”
Lời nói của Hạ Khánh Chi cương quyết vô cùng, ông ta thề sẽ không làm hại người thân của mình.
Người nhà họ Hạ nghe xong lời của Hạ Khánh Chi, trong lòng không khỏi xúc động, mọi người cảm nhận được Hạ Khánh Chi là một người trọng tình trọng nghĩa, một lòng bảo vệ người nhà. So với Hạ Khánh Chi, thái độ của một số người nhà họ Hạ khi nãy thật chẳng ra làm sao, bọn họ vì muốn giữ mạng cho mình đã lập tức phủi sạch mọi quan hệ với Hạ Khánh Chi, nhưng Hạ Khánh Chi lại không so đo điều này mà vẫn kiên quyết bảo vệ họ.
Chúc Vĩnh Thọ thấy Hạ Khánh Chi nhất mực hồ đồ, sắc mặt lão ta u ám, sát khí bốc lên, lão trầm giọng nói với Hạ Khánh Chi: “Nhưng cậu có từng nghĩ rằng, kể cả cậu không làm theo lời ta, người nhà của cậu cũng sẽ cùng chết theo cậu.”
Ý tứ của Chúc Vĩnh Thọ rất rõ ràng, bất kể Hạ Khánh Chi lựa chọn như thế nào, người nhà họ Hạ cũng không có đường sống.
Hạ Khánh Chi biết mình không thay đổi được kết quả, nhưng ông ta vẫn kiên định nói: “Nếu thầy rắp tâm giết chết người nhà của con, vậy con chỉ có thể cùng chết với bọn họ.”
Nếu như cả nhà họ Hạ bị tiêu diệt, dĩ nhiên Hạ Khánh Chi cũng sẽ không tham sống sợ chết.
Sự cố chấp của Hạ Khánh Chi khiến Chúc Vĩnh Thọ mất kiên nhẫn, lão ta tràn đầy sát khí, nói: “Nếu đã vậy thì cậu mau chết đi.”
Dứt lời, Chúc Vĩnh Thọ liền vung tay về phía Hạ Khánh Chi.
Ngay tức khắc, một luồng chân khí vụt phóng tới. Nó giống như một con dao phay sắc lẻm, chém mạnh xuống người Hạ Khánh Chi.
Trong lòng người nhà họ Hạ căng như dây đàn, bọn họ vô cùng khiếp hãi, nhưng bọn họ không thay đổi được gì, người đầu tiên phải chết là Hạ Khánh Chi, tiếp theo sẽ đến lượt bọn họ, trước mặt một Đại Tông sư, người nhà họ Hạ sao có thể may mắn chạy thoát, bọn họ chỉ đành đứng đực ra chờ chết, trơ mắt nhìn Hạ Khánh Chi chết trước.
Hạ Khánh Chi tuy có võ, nhưng trước sự tấn công chết người của Chúc Vĩnh Thọ, ông ta không tránh nổi, cũng không còn sức mà bỏ chạy, ông ta như đã hóa đá mà quỳ trên mặt đất.
Ầm!
Khi chân khí chỉ còn chớp mắt là đánh vào người Hạ Khánh Chi, đột nhiên, có một luồng chân khí mạnh mẽ khác xé gió bay tới, lao vào luồng chân khí của Chúc Vĩnh Thọ.
Hai luồng chân khí va chạm, trong nháy mắt đã nổ tung.
Luồng khí