Trước mặt tòa nhà cao mười bảy tầng này là một con đường rộng rãi, tuy giờ đã hơn mười giờ tối nhưng vẫn đậm chất sống về đêm, trên đường vẫn đầy người xe đi lại.
“Không ổn rồi, có người nhảy lầu!” Trong giây phút Hạ Mạt Hàn nhảy xuống, một giọng nói sợ hãi vang lên trong đám người.
Tiếng kêu này vang vọng cả khu vực phía trước tòa nhà, tất cả mọi người xung quanh đều ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao tầng đó.
Mọi người nhìn thấy một bóng người rơi nhanh xuống, trong giây phút đó, tim của những người quan sát đều nhảy lên tận cổ họng, khẩn trương vô cùng.
Nhưng cũng trong giây phút đó, ở mặt đất bỗng xuất hiện một bóng đen, nhảy lên một cái.
Anh nhảy cao tận ba bốn mét.
Bịch.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, bóng đen đó tiếp được bóng dáng vừa rơi xuống từ sân thượng, sau đó bóng đen đó ôm người, dùng một tư thế cực kỳ đẹp đẽ tiếp đất.
Người vây xem thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức trợn mắt, cực kì khiếp sợ. Trái tim đang căng thẳng bỗng đập thình thịch như nổi trống.
“Mẹ nó, đây không phải siêu nhân sao?” Có người phát ra tiếng kêu không thể tin nổi.
Bóng đen giống siêu nhân đó chính là Ngô Bách Tuế.
Tốc độ Hạ Mạt Hàn rơi xuống quá nhanh, trọng lực quá lớn, dù Ngô Bách Tuế nhảy lên cao để giảm lực va đập nhưng cuối cùng cô vẫn bị chấn động đến mức miệng phun máu, bất tỉnh.
Cánh tay Ngô Bách Tuế cũng gần như tê dại nhưng anh không thèm quan tâm. Anh nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt Hàn trong lòng mình, trái tim như sắt thép mà giờ đây mắt cũng ngấn lệ, anh nói với chất giọng khàn khàn: “Sao em ngốc thế?”
Giọng nói của Ngô Bách Tuế vô cùng đau xót, trái tim cũng đau đớn vô cùng. Rốt cuộc Hạ Mạt Hàn đã chịu sự đau khổ như thế nào mới buộc phải tự sát thế này?
Càng nghĩ sâu, hai mắt Ngô Bách Tuế càng đỏ bừng, sự tức giận cũng phun trào.
Anh hận bản thân mình không bảo vệ Hạ Mạt Hàn cẩn thận.
Anh sẽ khiến những người ép buộc cô phải trả giá thật đắt!
Một tiếng sau, bệnh viện nhân dân thành phố Giang Châu, phòng bệnh cao cấp.
Hạ Mạt Hàn yên lặng nằm trên giường bệnh trắng tinh, Ngô Bách Tuế đứng ở một bên, chăm chú nhìn cô.
Lần này là cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mạt Hàn nằm trên giường bệnh từ từ mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Ngô Bách Tuế đứng bên cạnh mình.
Ánh mắt Hạ Mạt Hàn trống rỗng, đầu cũng trống rỗng, cô nhìn thấy Ngô Bách Tuế thì sững sờ một lúc lâu.
Một lúc sau, cô mở mới nhẹ nhàng mở miệng, hỏi: “Tại sao em không chết?”
Ngô Bách Tuế trả lời đơn giản: “Mạng em lớn.”
Nếu trả lời là anh tay không đỡ cô, cô nhất định sẽ cho rằng bệnh cũ của anh tái phát. Cô vừa tỉnh, Ngô Bách Tuế không muốn kích thích cô.
Hạ Mạt Hàn cảm thấy không thể tin tưởng, nhưng cô lại cảm nhận được rõ hơi thở, sự sống, Ngô Bách Tuế cũng đứng sờ sờ trước mặt cô. Tất cả những thứ này không thể là giả được, nhưng lại rất khó giải thích. Có lẽ, sự sống của cô vẫn chưa kết thúc thật.
Một lúc lâu sau, Hạ Mạt Hàn mới lại hỏi Ngô Bách Tuế: “Không phải anh ở bệnh viện tâm thần à? Sao lại ra vậy?”
Ngô Bách Tuế giải thích: “Anh khỏi bệnh rồi, giờ anh là một người bình thường.”
Bây giờ Ngô Bách Tuế mới thật sự khỏi bệnh. Thời gian trước, anh chỉ khôi phục ký ức, nhưng cơ thể vẫn còn chất độc lưu lại. Hôm trước độc tính đột nhiên phát tác ở Thanh Phong Trai, khiến Ngô Bách Tuế suýt chết.
Ba năm rồi, tác dụng phụ của loại thuốc độc này vẫn còn kinh khủng như vậy, đây là chuyện Ngô Bách Tuế cũng không ngờ được.
Có điều, trời xui đất khiến thế nào, Ngô Bách Tuế lại đột phá được bình cảnh võ công mà bao năm không thể đột phá, nói cách khác, bây giờ Ngô Bách Tuế gần như vô địch.
Sau khi Ngô Bách Tuế đột phá, anh dùng chính nội lực siêu phàm của mình ép tất cả thuốc độc còn sót lại trong cơ thể ra ngoài.
Cuối cùng anh cũng hoàn toàn khỏi bệnh.
Nếu lúc trước nghe Ngô Bách Tuế trở lại bình thường, Hạ Mạt Hàn nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng bây giờ, cô không còn chút dao động nào nữa. Cô nhớ tới hậu quả mỗi khi mình tin Ngô Bách Tuế, mỗi lần tin tưởng đều là mỗi lần thất vọng.
Cô sợ, không dám tin Ngô Bách Tuế nữa, hoặc có lẽ là cả đời này, cô cũng không dám tin tưởng ai hay chuyện gì một cách dễ dàng nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Mạt Hàn lại nghĩ tới sự lạnh lùng của thế giới này, nghĩ đến sự vô tình của tất cả mọi người.
Thế là cô lại trở nên vô cùng tuyệt vọng.
Cô nhắm nghiền hai mắt, không muốn nói thêm câu nào nữa.
Ngô Bách Tuế thấy thế liền bước đến, cầm tay Hạ Mạt Hàn, sâu sắc nói: “Sau này, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Anh nói câu đó cực kỳ trịnh trọng, cực kì tình cảm, nhiệt độ và sức lực của anh cũng truyền sang tay Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế đã là vợ chồng ba năm nhưng chỉ là hữu danh vô thực, hai người họ gần như không có chút tiếp xúc da thịt nào. Bây giờ đột nhiên bị Ngô Bách Tuế nắm tay, Hạ Mạt Hàn chợt có cảm giác như bị điện giật, tim đập mạnh.
Hạ Mạt Hàn vội vàng rút tay về, nói một câu: “Đừng chạm vào em!”, nhưng thật ra trong lòng cũng không ghét hành động đó của Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế bất đắc dĩ đứng thẳng dậy, im lặng một lát rồi lại nói: “Em đói không? Anh mua chút đồ ăn sáng cho em nhé?”
Hạ Mạt Hàn nghe anh nói thế thì đột nhiên mở mắt, cô phát hiện, Ngô Bách Tuế thay đổi rồi, anh không còn giống một tên ngốc nữa mà trở thành một người chồng biết quan tâm vợ.
“Được.” Đối mặt với Ngô Bách Tuế như vậy, Hạ Mạt Hàn không từ chối nổi.
Hai mươi phút sau, Ngô Bách Tuế mua một bát cháo trắng về.
Hạ Mạt Hàn ngồi dậy, vô thức muốn cầm cháo tự ăn, nhưng Ngô Bách Tuế lại nói: “Để anh đút cho em!”
Một câu nói vô cùng dịu dàng, lại còn quan tâm chu đáo.
Hạ Mạt Hàn nghe vậy thì hơi sửng sốt. Ba năm qua, Ngô Bách Tuế luôn là một tên ngốc cần người khác chăm lo, nhưng hôm nay, anh đã trở thành một người đàn ông, biết phải chủ động chăm sóc Hạ Mạt Hàn. Cô rất không quen với một Ngô Bách Tuế thế này, nhưng trong lòng, cô vẫn khát khao có một người chồng có thể che chở mình như vậy. Thế là cô gật đầu, đồng ý để Ngô Bách Tuế đút cháo cho mình.
Động tác của Ngô Bách Tuế rất vụng về, nhưng lại rất cẩn thận, đút từng thìa cho Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn yên lặng không nói gì, hưởng thụ sự chăm sóc và quan tâm của Ngô Bách Tuế.
Bát cháo trắng này, rất ngọt.
Giữa trưa, bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho Hạ Mạt Hàn, không có vấn đề gì, bác sĩ liền thông báo có thể xuất viện. Ngô Bách Tuế làm thủ tục xuất viện xong liền đưa Hạ Mạt Hàn rời khỏi đấy.
Hạ Mạt Hàn để Ngô Bách Tuế quyết định tất cả, chỉ