Sau khi truyền đạt hết tất cả tri thức của mình cho Ngô Bách Tuế, sinh mệnh của Dương Kim Dương cũng đi tới điểm cuối. Trước lúc chết, ông dặn dò Ngô Bách Tuế vài việc, trong đó bao gồm cả sự việc Đường Hạn Tùng. Ông biết rằng, người lợi hại nhất của nhà họ Đường là Đường Hạn Tùng, nhưng Đường Hạn Tùng đã mất tích cả trăm năm nay rồi, rất có khả năng không còn trên thế gian này nữa. Cho nên, Ngô Bách Tuế không quá chú ý tới chuyện này.
Nhưng Ngô Bách Tuế đâu thể ngờ rằng, Đường Hạn Tùng thật sự chưa chết, thậm chí, mới thế mà lão đã tìm tới tận cửa rồi, còn bày Tỏa Hồn Trận cho trang viên nhà họ Ngô. Thực tế này khiến Ngô Bách Tuế không khỏi thấy tuyệt vọng.
Ngô Thanh Đế nghe Ngô Bách Tuế nói vậy, ánh mắt ảm đạm hẳn. Thần thái của ông trông rất suy sụp, lòng dạ rối bời lo toan, ngừng lại trong thoáng chốc, ông hỏi Ngô Bách Tuế: “Chẳng lẽ chúng ta không có cách nào hay sao?”
Đối với Ngô Thanh Đế mà nói, Ngô Bách Tuế đã là trụ cột của toàn thể thành viên nhà họ Ngô, là hi vọng duy nhất của tất cả mọi người. Ban nãy biết Ngô Bách Tuế đã tỉnh, Ngô Thanh Đế kích động vô cùng. Thế nhưng, những lời Ngô Bách Tuế nói lại khiến Ngô Thanh Đế nhảy từ đỉnh cao của hi vọng xuống vực sâu thất vọng. Trái tim ông trầm xuống, nhưng ông vẫn mong Ngô Bách Tuế có thể tạo ra kỳ tích thêm một lần nữa.
Ngô Bách Tuế lắc lắc đầu, thở dài một tiếng: “Không có cách nào hết, cho dù con ở trạng thái đỉnh cao cũng chắc chắn không thể đấu lại được ông ta, huống hồ bây giờ con còn bị thương nặng”.
Trong tình huống bình thường, Ngô Bách Tuế sẽ không có tâm lý cam chịu như vậy. Bất kể đối diện với nghịch cảnh như thế nào, anh cũng luôn có trái tim không chịu nhận thua không đầu hàng số mệnh. Nhưng lần này, Ngô Bách Tuế cảm thấy rất bất lực, anh không có chút tự tin nào.
Ngô Bách Tuế vừa nói dứt lời, Hoàng Quý Lan đột nhiên chạy tới, khóc lóc cầu xin Ngô Bách Tuế: “Bách Tuế, tôi cầu xin cậu, cậu nhất định phải cứu chúng tôi. Tôi không muốn chết!”
Hoàng Quý Lan thật sự rất sợ chết. Bà ta từng tận mắt chứng kiến từng người sống sờ sờ chết đi ngay trước mặt mình, sợ đến mức toàn thân như muốn sụp đổ. Quan trọng hơn cả, bây giờ cơ thể của bà ta đã xuất hiện phản ứng rất dữ dội, đầu đau nhức, lòng dạ hốt hoảng, chân tay tê rần. Bà ta biết rất có khả năng bà ta chính là người tiếp theo đi gặp Diêm Vương. Nếu như Tỏa Hồn Trận gì đó không được giải trừ, chắc chắn bà ta sắp chết rồi. Nhưng bà ta không muốn chết, bà ta chỉ có thể cầu xin Ngô Bách Tuế. Bà ta biết Ngô Bách Tuế không có gì không làm được, chỉ cần Ngô Bách Tuế chịu ra tay cứu giúp, mọi người vẫn còn hi vọng.
Những người nhà họ Hạ khác nghe Hoàng Quý Lan nói vậy cũng lục tục lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, Bách Tuế, cầu xin cậu, cậu nghĩ cách cứu chúng tôi với, chúng tôi chỉ có thể dựa dẫm vào cậu thôi”.
“Đúng vậy đúng vậy, lần nào cậu cũng có thể tạo ra kỳ tích, lần này nhất định cũng được. Cậu giúp mọi người đi mà!”
“Cậu giúp chúng tôi đi mà, tôi chưa muốn chết đâu, hu hu hu!”
“Tôi khó chịu quá!”
Người nhà họ Hạ, anh một câu, tôi một câu, ai nấy kinh hoảng và bối rối. Trong đó có một người phụ nữ trung niên vừa nói xong một câu, đột nhiên ôm cổ họng, mắt mũi trợn trừng, đau đớn nói: “Tôi đã không thở nổi nữa rồi, tôi…”
Rầm!
Chưa kịp nói dứt câu, người phụ nữ này đã ngã nhào ra đất, sau đó, người này vừa sùi bọt mép vừa co giật, co giật được vài giây thì không còn cử động nữa, chết rồi.
Lại thêm một người chết!
Phen này thì người nhà họ Hạ càng thêm hoảng hốt, cứ tiếp tục như thế này thì cho dù không chết vì Tỏa Hồn Trận, họ cũng chết vì nỗi sợ hãi của chính mình.
Ngô Bách Tuế trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ chết trước mặt mình, anh không khỏi nhíu mày, mặt mũi sa sầm. Anh đưa mắt nhìn cảnh tượng nhếch nhác xung quanh mới phát hiện ra đã có rất nhiều thi thể nằm trên nền đất, mà người còn sống cũng hốt hoảng và đau khổ, khung cảnh ấy thảm thiết đến mức không nỡ nhìn.
Cảnh tượng này kích động trái tim Ngô Bách Tuế một cách sâu sắc, ý chí chiến đấu của anh dần dần được khơi dậy, máu huyết trong cơ thể cũng dần dần sôi trào.
Được Đường Dĩnh dìu đỡ, anh từ từ đứng dậy, lập tức nghiêm nghị nói với những người đang có mặt ở đó: “Mọi người đừng hoảng loạn, tôi sẽ nghĩ cách!”
Lời nói của Ngô Bách Tuế giống như một viên thuốc an thần khiến đám đông đang khủng hoảng thoáng chốc đã yên tĩnh hẳn. Tất cả mọi người đều ôm chút hi vọng, nhìn Ngô Bách Tuế bằng ánh mắt tha thiết.
Ngô Bách Tuế tiếp tục được Đường Dĩnh dìu đỡ, chậm rãi đi về phía Đường Chấn Phong. Anh dừng bước trước mặt Đường Chấn Phong, nghiêm nghị hỏi: “Bố còn Kim Sang Thần Dược không?”
Lúc này, trạng thái của Ngô Bách Tuế vẫn rất không ổn. Tuy rằng anh đã bước ra khỏi Quỷ Môn Quan, nhưng thương thế thực sự không nhẹ. Cho dù ý chí chiến đấu đã nổi lên, nhưng cơ thể của anh vẫn vô cùng yếu ớt.
Đường Chấn Phong nghe vậy lập tức lấy Kim Sang Thần Dược ra khỏi túi, đưa cho Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế nhận lấy Kim Sang Thần Dược, nhanh chóng bỏ vào miệng rồi nuốt xuống.
Sau khi nuốt Kim Sang Thần Dược, chưa được bao lâu, trạng thái của Ngô Bách Tuế bắt đầu tiến triển tốt, khí sắc cải thiện rõ rệt, sức lực của anh cũng dần dần hồi phục, khí kình cũng nhanh chóng lưu động trong cơ thể.
Ngô Bách Tuế không để Đường Dĩnh dìu mình nữa, anh tự mình bước tới giữa đám đông, sau đó nhắm mắt lại, nín thở, từ từ khua hai bàn tay.
Khi hai bàn tay của Ngô Bách Tuế không ngừng khua khoắng, khoảng không trên đỉnh đầu mọi người cũng từ từ xuất hiện một trận pháp lấp lánh ánh sáng vàng kim. Trận pháp này bắt đầu ngay trên đỉnh đầu Ngô Bách Tuế, rồi lan rộng ra chung quanh, trong chớp mắt, một trận pháp hình bán cầu màu vàng kim hoàn toàn hiện ra. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều được trận pháp màu vàng kim này bao phủ.
Trận pháp màu vàng kim này giống với trận pháp màu trắng bạc mà Đường Hạn Tùng bày ra, đều có hình bán cầu. Thế nhưng, Tỏa Hồn Trận là bán cầu lớn, còn trận pháp của Ngô Bách Tuế là bán cầu nhỏ nằm trong phạm vi của Tỏa Hồn Trận. Tuy bán cầu này không quá lớn, nhưng nó bao trùm được từng người.
Đám đông vốn đang thấy toàn thân khó chịu, vừa được trận pháp màu vàng kim của Ngô Bách Tuế bao phủ, bỗng chốc có một cảm giác rất khác biệt, dường như bàn tay vô hình đang bóp nghẹt cổ họng của họ đã buông lỏng ra. Đám đông đột nhiên có thể hít thở một cách thuận lợi, đồng thời, cơ thể và trái tim họ có cảm giác thoải mái rất bình yên. Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như một người mệt mỏi cả ngày dài đột ngột được ngâm mình trong suối nước nóng. Cơ thể và tâm hồn của họ được gột rửa, cảm thấy ấm áp và thả lỏng từ trong ra ngoài, toàn thân thư thái.
Ngô Bách Tuế từ từ đặt hai tay xuống, trịnh trọng nói: “Đây là An Thần Trận, có tác dụng an thần định hồn, có thể khiến tâm hồn
và cơ thể của mọi người được thoải mái, không bị nhân tố từ thế giới bên ngoài quấy rầy. Mọi người ở bên trong trận pháp này, đừng rời khỏi đây!”
An Thần Trận hoàn toàn khác biệt với Tỏa Hồn Trận. Tỏa Hồn Trận khiến người ta nghẹt thở, bóp chặt sinh mạng con người; An Thần Trận thì ngược lại, nó giúp người ta thả lỏng tâm trạng, bình tĩnh từ sâu trong nội tâm. Bất kể trước đó cảm xúc tiêu cực của đối phương nhiều đến mức nào, một khi tiến vào An Thần Trận, tất cả cảm xúc tiêu cực đồng loạt biến mất. Đối phương sẽ bất giác cảm thấy bình yên, thả lỏng, thư thái.
Người chết cũng đã chết.
Người còn sống, sau khi cảm nhận được hiệu quả thần kỳ mà An Thần Trận mang tới, trong lòng họ bỗng chốc lại dâng lên hi vọng. Họ không còn thấy khó chịu nữa, họ không cần phải chết nữa. Quả nhiên, có Ngô Bách Tuế ở đây, tính mạng của mọi người được đảm bảo an toàn.
Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều thấy yên tâm.
Hiện trường nhanh chóng im phăng phắc.
Bầu không khí bình tĩnh và an lành.
Trong phút im lặng ấy, Ngô Thanh Đế chậm rãi bước tới trước mặt Ngô Bách Tuế, cẩn trọng hỏi: “Đường Hạn Tùng nói rồi, bất kể là ai, trong phạm vi Tỏa Hồn Trận của lão đều không sống nổi quá hai ngày. An Thần Trận của con có tác dụng thật không?”
Gương mặt Ngô Bách Tuế rất nặng nề, anh nghiêm túc đáp: “An Thần Trận cùng lắm có thể giúp chúng ta chống đỡ được một ngày, đây chỉ là kế hoãn binh của con, cho nên, trước khi An Thần Trận hết hiệu lực, con bắt buộc phải nghĩ ra cách khác”.
Đây là trận pháp mà Ngô Bách Tuế dùng hết khả năng để bày ra sau khi sử dụng Kim Sang Thần Dược. Sau khi bày được trận pháp này, cơ thể Ngô Bách Tuế lại một lần nữa trở nên suy yếu, khí tức trong cơ thể hỗn loạn, trạng thái của anh rất không ổn.
Ngừng lại trong chốc lát, Ngô Bách Tuế tiếp tục nghiêm mặt nói với Ngô Thanh Đế: “Bố, trong thời gian một ngày này, bố giúp con ổn định tâm trạng của mọi người. Con đi điều chỉnh trạng thái một chút, nếu không có chuyện gì cực kỳ quan trọng thì bố cố gắng đừng để ai tới quấy rầy con!”
Bây giờ, điều Ngô Bách Tuế có thể làm được là tranh thủ từng giây từng phút để trạng thái của mình nhanh chóng khôi phục, nếu không, tất cả mọi người sẽ phải chết bên trong Tỏa Hồn Trận này. Tuy rằng Ngô Bách Tuế tự nhận thấy mình không đánh lại được Đường Hạn Tùng, nhưng Tỏa Hồn Trận mà Đường Hạn Tùng bày ra, Ngô Bách Tuế phải cố hết sức phá giải nó. Anh không thể trơ mắt nhìn bao nhiêu người chết trước mặt mình như vậy được.
Ngô Thanh Đế gật đầu, nặng nề đáp: “Được, con yên tâm, bố sẽ xử lý ổn thỏa”.
Nghe vậy, Ngô Bách Tuế lập tức sải bước, bước tới một góc khá khuất của An Thần Trận. Anh ngồi xuống bằng xuống, bắt đầu tọa thiền.
Từ hôm qua đến hôm nay, cơ thể của Ngô Bách Tuế quả thật đã phải bỏ ra quá nhiều so với những gì nó nhận lại. Hấp thu và tiêu hóa công lực của Dương Kim Dương cần một quá trình, nhưng tình huống ngày hôm qua rất khẩn cấp, anh vội vàng tiêu hóa xong lập tức tới bên này. Vừa đến trang viên, không được dừng chân, anh phải đối chiến liên tục, sau cùng còn bắt đầu hóa ma. Anh đã hoàn toàn vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể, bây giờ toàn thân chi chít vết thương, nhất là nội thương, vô cùng nghiêm trọng. Ngoài ra, võ công mà Dương Kim Dương truyền thụ cho anh, thực ra anh không hấp thu một cách tử tế, sau cùng gần như “nuốt chửng” mà không chọn lọc gì. Cho nên bây giờ Ngô Bách Tuế phải dùng khoảng thời gian một ngày này để phục hồi thương thế trên cơ thể, rồi hấp thu và tiêu hóa toàn bộ phần công lực chưa được hấp thu hoàn toàn trong cơ thể.
Chỉ như thế, anh mới có cơ hội phá giải Tỏa Hồn Trận.
Hiện trường vẫn im lặng như cũ.
Tất cả mọi người đang tận hưởng chút yên bình hiếm có này.
Thời gian một ngày, trôi qua trong chớp mắt.
Ngày hôm sau.
Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng va chạm liên tiếp vang lên đánh thức đám đông đang ngủ yên dưới tác dụng của An Thần Trận.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người ở bên trong biến sắc, chút yên ổn mà mọi người có được bắt đầu bị phá bỏ.
Qua một ngày, bầu không khí bên ngoài An Thần Trận đã trở nên cực kỳ mỏng và loãng, có sức mạnh vô hình nào đó đang chèn ép và va chạm, tấn công vào An Thần Trận.
Tỏa Hồn Trận đang kích phát uy lực của nó.
Thời gian tác dụng của An Thần Trận có hạn, bây giờ Tỏa Hồn Trận không ngừng ra oai và va chạm, hiển nhiên An Thần Trận sắp không trụ nổi nữa rồi, bán cầu màu vàng kim đang rung lên kịch liệt.
Nó sắp bị công phá.
Đám đông ở bên trong An Thần Trận nhìn trận pháp rung lắc càng lúc mạnh mà lòng dạ họ cũng càng lúc càng hoảng loạn. Họ không thể kiềm nén được lo lắng và sợ hãi, họ không khỏi đưa mắt nhìn về phía Ngô Bách Tuế đang ngồi trong góc của trận pháp.
Ngô Bách Tuế vẫn đang khoanh chân thiền định, toàn thân bất động. Mặc cho động tĩnh từ bên ngoài lớn đến mức nào, anh cũng không hề có phản ứng.
Những người khác nhìn thấy Ngô Bách Tuế như vậy mà càng thêm sốt ruột.
Đùng đùng đùng!
An Thần Trận vẫn đang bị chèn ép và va chạm, đồng thời càng lúc càng kịch liệt, bán cầu màu vàng kim thậm chí bắt đầu xuất hiện vài vết nứt.
Ai cũng biết rõ vết nứt này dự báo điều gì, An Thần Trận sắp không trụ nổi nữa. Nỗi lo lắng của đám đông bỗng chốc bị đẩy lên cực điểm. Đây là ngày thứ hai khi Tỏa Hồn Trận được bày ra, một khi An Thần Trận bị công phá, họ chắc chắn sẽ phải chết, khỏi cần nghi ngờ gì nữa.
Bầu không khí khiếp sợ lan khắp hiện trường.
Đúng vào lúc này, Ngô Bách Tuế đang ngồi thiền từ từ đứng dậy.
Truyện convert hay :
Cực Phẩm Tới Cửa Con Rể