Khách trong resort Ngọa Long đều là người có tiền, trong đó không ít người là nhân vật có máu mặt của Giang Châu, thậm chí các ông lớn của thành phố khác cũng đến đây chơi, nhưng mỗi người ở trong resort Ngọa Long này đều phải tuân theo các quy định ở đây. Bởi lẽ tổng giám đốc của resort là Hạ Như Tùng.
Cái tên của ông ta khiến cho mọi người không ai dám khinh nhờn.
Họ biết rõ thế lực của resort Ngọa Long rất đáng sợ, cho dù người đó ngang ngược thế nào thì cũng không thể bất kính với Hạ Như Tùng. Cho dù là rồng hay hổ, đến resort Ngọa Long đều phải nhún nhường.
Ở resort Ngọa Long Giang Châu, Hạ Như Tùng chính là ông trời.
Tuy nhiên, cho dù là nhân vật tầm cỡ như ông trời đi chăng nữa, trước mặt Ngô Bách Tuế cũng phải khom lưng khụy gối, kính cẩn với Ngô Bách Tuế.
Thậm chí, người có quyền nhất ở cửa hàng chính tại resort Ngọa Long, ông chủ của resort Ngọa Long khi đến thành phố Giang Châu cũng phải đích thân đến gặp Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Viễn cảnh này quả thật đã khiến mọi người kinh ngạc.
Đặc biệt là Du Chí Viễn, Hàn Phi… Họ hoàn toàn sững sỡ, hồn vía dường như bay mất tiêu như gặp phải bom nguyên tử bắn phá.
Hạ Mạt Hàn cũng đứng đờ ra, đầu óc cô trống rỗng.
Chỉ có mỗi Ngô Bách Tuế là bình thản như không, giống như tất cả đều nằm trong dự đoán của anh, anh vô cùng bình tĩnh, anh hờ hững nói giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người: “Dẫn đường đi!”
Nhóm người Hà Như Tùng lập tức giải tán đám đông sau đó dẫn Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn đi.
Tuy Ngô Bách Tuế đã đi rồi, nhưng sức ảnh hưởng của anh vẫn mãi mãi ở trong tâm trí của mọi người.
Nhóm Du Chí Viễn và Hàn Phi tim vẫn đập thình thịch, sự bất ngờ vẫn chưa hết hoàn toàn, cảm xúc mãnh liệt vẫn còn đó.
“Có phải tôi đã đắc tội với nhân vật có máu mặt nào không?” Một lúc lâu sau, Hàn Phi mới sững sờ đờ, đẫn lên tiếng.
“Thảo nào họ có thể đi trên lối đi đặc biệt, xem ra họ thật sự có thân phận đặc biệt! Đổng Tiểu Ngọc cũng không kìm được nói, khoảnh khắc này cô ta đã hiểu sâu sắc trông mặt mà bắt hình dong là gì.
“Vũ Hàm, em nhất định phải xây dựng quan hệ tốt với Hạ Mạt Hàn, đừng để Ngô Bách Tuế thù hận chúng ta.” Du Chí Viễn vẫn chưa hết sợ, ông ta lo lắng nói với Trần Vũ Hàm.
Bây giờ Trần Vũ Hàm đang rất tức giận, cô ta bắt đầu để mắt tới người đàn ông lớn tuổi trưởng thành, chững chạc từ rất lâu rồi, Du Chí Viễn chính là mẫu người đàn ông lý tưởng mà cô ta muốn, Du Chí Viễn là người hoàn hảo trong lòng cô ta, cho dù cô ta muốn cái gì, Du Chí Viễn đều có thể cho cô ta cái đó. Nhưng lần này đến Resort Ngọa Long, Trần Vũ Hàm thật sự rất thất vọng, chưa nói đến việc cô ta không có được sự bao bọc mà mình muốn, chỉ nói về con người Du Chí Viễn đã không được rồi, ông ta lật mặt quá nhanh.
Trần Vũ Hàm gần như bị ông ta ép đến mức sụp đổ, cô ta thật sự không chịu nổi nữa, cô ta hét thẳng vào mặt Du Chí Viễn: “Lúc thì anh bảo tôi tránh xa cô ấy, lúc lại bảo tôi lấy lòng cô ấy. Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Du Chí Viễn cũng rất áy náy, ông ta giải thích với Trần Vũ Hàm: “Vũ Hàm, anh xin lỗi, là anh không có mắt nhìn người.”
Mấy người bạn của Du Chí Viễn cũng ồ ạt khuyên nhủ Trần Vũ Hàm, để cô ta bớt giận.
Dưới sự dẫn đường của Hà Như Tùng, mười phút sau Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn đã đến tòa nhà làm việc của resort Ngọa Long.
Hà Như Tùng mở cửa văn phòng tổng giám đốc, ra hiệu mời Ngô Bách Tuế vào.
Ngô Bách Tuế hỏi Hạ Mạt Hàn: “Em có muốn vào không?”
Hạ Mạt Hàn lắc đầu nói: “Người ta muốn gặp anh chứ có phải em đâu, em ở ngoài này đợi anh thôi!” Vừa nói Hạ Mạt Hàn bước đến chiếc ghế sofa ở bên cạnh và ngồi xuống.
Ngô Bách Tuế cũng không nói gì thêm, anh đi thẳng vào phòng.
Hà Như Tùng đóng cửa sau đó đi ra ngoài.
Một người đàn ông hơn 30 tuổi đang đứng bên trong, anh ta là Cổ Tử Ngôn, là một nhân vật cực kì khét tiếng.
Vẻ bề ngoài của Cổ Tử Ngôn rất tuấn tú, nhìn thoáng qua trông anh ta có vẻ giống trai bao, nhưng đôi mắt trên khuôn mặt điển trai đó lại giống như chứa đựng sự lăn lộn từng trải. Tóc mái của Cổ Tử Ngôn dài đến mức che kín lông mày của anh ta, làm cho anh ta có vẻ trầm mặc, bí ẩn.
Anh ta giống như một thư sinh, trên thực tế lại là một kẻ máu lạnh giết người không thương tiếc.
Anh ta chính là ông chủ của resort Ngọa Long, tồn lại như một vị thần.
“Tam thiếu gia.” Nhìn thấy Ngô Bách Tuế bước vào, Cổ Tử Ngôn lập tức lên tiếng.
Ngô Bách Tuế nhìn anh ta và hờ hững nói: “Hình như anh không bất ngờ về việc tôi chưa chết?”
Cố Tử Ngôn giải thích: “Tuy bên ngoài đều nói là anh đã chết, nhưng tôi không bao giờ tin điều đó.”
Trên thế giới này, ngoài Ngô Bách Tuế ra không ai có thể khiến Cố Tử Ngôn nể phục, Ngô Bách Tuế mới là vị thần thật sự trong lòng Cố Tử Ngôn, anh ta không bao giờ tin Ngô Bách Tuế sẽ dễ chết như vậy.
Ngô Bách Tuế đi đến trước bàn làm việc, lấy ra chiếc dây chuyền hộ mệnh hình trái tim từ trong chiếc hộp. Ngô Bách Tuế nhìn chiếc dây chuyền và thận trọng nói: “Người ngoài gọi anh là đồ tể, hữu dũng vô mưu, nhưng tôi thấy thật ra anh rất thông minh.”
Ngô Bách Tuế rất ít khi khen người khác, nên khi nghe thấy lời khen ngợi này này, Cố Tử Ngôn vui mừng khôn cùng, anh ta hỏi Ngô Bách Tuế: “Chẳng lẽ Tam thiếu gia đang nghi ngờ tôi?”
Ngô Bách Tuế cất sợi dây chuyền và nghiêm giọng nói với Cổ Tử Ngôn: “Không phải, tôi khen anh mà, giờ người có thể khiến tôi tin tưởng không nhiều, anh là một trong số đó.”
Đây là lời thật lòng